Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:47 chiều – 01/08/2025

“Không sao đâu, chỉ là một vòng đi bộ thôi. Không cần phải là gì khác cả,” chàng trai nói, khiến Thảo cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô gật đầu và cùng anh đi dạo. Trong suốt quãng đường, họ trò chuyện về những điều giản dị như sở thích, công việc và những câu chuyện hài hước. Mỗi câu nói của anh như một liều thuốc xoa dịu những vết thương trong lòng cô.

Dù chỉ mới gặp, Thảo cảm thấy một phần nào đó của mình được mở ra. Những bức tường cô xây dựng bao lâu nay dường như đang bắt đầu rạn nứt. Họ ngồi xuống bên một cái ghế đá, và trong không gian yên tĩnh, Thảo chia sẻ về những cảm xúc của mình. Cô nói về nỗi cô đơn, về những vết thương chưa lành lặn, và bất ngờ, cảm xúc tuôn trào như suối nguồn.

Chàng trai lắng nghe, không phán xét, chỉ im lặng và gật đầu như thể anh có thể hiểu những gì cô đang trải qua. Thảo cảm thấy như đã tìm được một bờ vai để tựa vào, một người thấu hiểu những gì cô phải chịu đựng.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến khi trời tối. Khi họ chia tay, Thảo cảm thấy một tia hy vọng lấp lánh. Có lẽ, cô không hoàn toàn cô đơn trong thế giới này. Có thể, trong đám đông ấy, vẫn còn những người sẵn lòng lắng nghe và chia sẻ. Hành trình tìm kiếm tình yêu và sự thấu hiểu đã bắt đầu, và Thảo quyết định rằng, dù có đau đớn, cô sẽ dám bước ra khỏi cái vỏ bọc của mình, để đứa trẻ bên trong được tự do.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Thảo thức dậy với một cảm giác khác biệt. Hôm nay, cô không còn mang nỗi u buồn và cô đơn như trước. Thay vào đó, một niềm vui nho nhỏ đang ấp ủ trong lòng, như những bông hoa nở rộ sau cơn mưa.

Sau bữa sáng, Thảo quyết định dành thời gian để chăm sóc bản thân. Cô ghé vào một quán cà phê nhỏ, nơi có mùi hương cà phê thơm nức và những chiếc bánh ngọt tươi ngon. Ngồi bên cửa sổ, cô nhâm nhi tách cà phê và quan sát mọi người xung quanh. Những nụ cười, những cuộc trò chuyện vui vẻ khiến cô cảm thấy cuộc sống vẫn tiếp diễn, bất chấp những nỗi đau mà cô đã từng trải qua.

Thảo nhớ đến chàng trai mà cô gặp hôm qua, và một nụ cười nở trên môi. Mặc dù cô chưa biết tên anh, nhưng những điều anh đã chia sẻ đã giúp cô mở lòng hơn. Cô quyết định sẽ không để những vết thương trong quá khứ cản trở mình nữa.

Từ đó, mỗi ngày Thảo dành thời gian để khám phá những điều mới mẻ. Cô tham gia vào các lớp học yoga, thử những món ăn mới tại các nhà hàng, và thậm chí tham gia vào một nhóm viết lách địa phương. Những trải nghiệm này không chỉ giúp cô giải tỏa căng thẳng mà còn khiến cô cảm nhận được hương vị của cuộc sống.

Một buổi chiều, khi đang tham gia lớp viết, Thảo nhận thấy một điều thú vị: những câu chuyện của cô không còn chỉ xoay quanh nỗi đau và sự cô đơn. Thay vào đó, cô bắt đầu viết về những khoảnh khắc đẹp đẽ, những điều chưa hoàn hảo nhưng vẫn đáng yêu trong cuộc sống. Những câu chuyện ngắn của cô phản ánh hành trình của một cô gái đang học cách yêu bản thân và chấp nhận sự không hoàn hảo.

Khi lớp học kết thúc, một người bạn mới trong nhóm, Minh, đã tiếp cận cô. “Câu chuyện của bạn rất hay! Bạn có nghĩ rằng mình sẽ xuất bản nó một ngày nào đó không?” anh hỏi, ánh mắt tràn đầy khích lệ.

Thảo hơi ngạc nhiên, nhưng lòng cô ấm áp trước những lời khen. “Tôi không biết… Tôi chỉ viết cho vui thôi,” cô trả lời, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tâm trí.

“Đó chính là điều quan trọng nhất! Hãy cứ viết, bất kể kết quả ra sao. Điều bạn thể hiện chính là những gì bên trong bạn,” Minh động viên. Nhờ sự khích lệ của anh, Thảo cảm thấy thêm quyết tâm để theo đuổi đam mê viết lách.

Thời gian trôi qua, Thảo ngày càng tự tin hơn. Cô không chỉ học cách chấp nhận bản thân mà còn mở lòng với những người xung quanh. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, những nụ cười, và cả những cái ôm ấm áp từ những người bạn mới đã tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc sống của cô.

Một buổi tối, sau một buổi viết tập, Thảo quyết định liên lạc với chàng trai hôm trước. Cô tìm thấy số điện thoại của anh trong danh bạ, cảm giác hồi hộp khi bấm gọi. Khi anh nhấc máy, giọng nói quen thuộc vang lên. “Chào Thảo! Rất vui được nghe từ bạn.”

Họ bắt đầu trò chuyện, chia sẻ những điều đã xảy ra trong cuộc sống. Thảo cảm nhận được sự kết nối đang dần hình thành. Mặc dù chưa biết sẽ đi đến đâu, nhưng cô thấy rằng cuộc sống có thể chứa đựng nhiều điều thú vị, miễn là cô dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cô đã học được một điều quý giá: cuộc sống không cần phải hoàn hảo để trở nên đáng sống. Những điều chưa hoàn hảo, những vết xước trong tâm hồn, chính là một phần của hành trình, và cô đã sẵn sàng đón nhận nó.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00