Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:46 chiều – 01/08/2025

Trời mưa nhẹ, những giọt nước lăn trên cửa kính như những giọt nước mắt không ngừng rơi. Trên con phố nhỏ, tiếng bước chân vang lên lẻ loi, khiến không khí càng thêm nặng nề. Nhân vật chính, Thảo, một người phụ nữ gần ba mươi, đứng nép mình bên lề đường, ánh mắt trống rỗng dõi theo những chiếc ô đi ngang. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo trong ký ức của cô.

Thảo lớn lên trong một gia đình bình thường, nơi mà yêu thương thường bị che lấp bởi những kỳ vọng và áp lực. Cha mẹ cô đã không ngừng mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp hơn, và đôi khi, họ quên mất rằng một đứa trẻ cũng cần được yêu thương theo cách riêng của nó. Mỗi lần Thảo tìm cách bộc lộ cảm xúc, cô lại nhận được những lời châm chọc: “Cố gắng lên, con có thể làm được!” Những câu nói ấy, tuy mang ý nghĩa động viên, nhưng lại khiến cô cảm thấy mình luôn phải chứng minh giá trị của bản thân.

Giờ đây, sau những năm tháng phấn đấu và trưởng thành, Thảo vẫn mang những vết xước chưa lành lặn. Cô có một công việc ổn định, một căn hộ nhỏ và những mối quan hệ xã hội tạm bợ. Nhưng trong sâu thẳm, Thảo luôn cảm thấy cô đơn. Cô khao khát được yêu thương, nhưng chưa bao giờ dám mở lòng. Những người bạn xung quanh cô dường như không thấy được nỗi đau mà cô đang gánh chịu, hay có thể họ cũng chỉ quen với một Thảo mạnh mẽ, không cần ai.

Một buổi chiều, khi gió lạnh ùa về, Thảo ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Ký ức về những lần bị từ chối, những lời nói tổn thương lại hiện về. Cô nhớ có lần, khi cô vừa tròn mười tuổi, cô đã tự tay làm một chiếc thiệp sinh nhật cho mẹ. Nhưng thay vì những lời khen ngợi, cô lại nhận được ánh mắt không hài lòng: “Đồ chơi trẻ con!” Câu nói đó như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô hiểu rằng mình sẽ không bao giờ đủ tốt.

Thời gian trôi qua, những vết thương trong lòng Thảo không chỉ không lành, mà còn ngày càng sâu sắc hơn. Cô cố gắng trở thành một người hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng đó lại là gánh nặng nặng nề nhất mà cô phải mang theo. Có những đêm, khi một mình trong bóng tối, cô thầm ước giá như mình có thể được yêu thương trọn vẹn, không cần phải che giấu bản thân.

Nhưng có lẽ, điều đau khổ nhất không phải là vết xước, mà là cảm giác lạc lõng giữa dòng đời. Thảo đứng dậy, quyết định bước ra ngoài, dẫu biết rằng mỗi bước đi đều có thể khiến cô đau lòng thêm. Cô không biết rằng hành trình tìm kiếm tình yêu và sự thấu hiểu sẽ bắt đầu từ những vết thương chưa lành này.

Khi ánh sáng từ chiếc đèn đường le lói, Thảo ngẩng đầu lên, một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy trong cô. Dường như, trong sâu thẳm, cô đã sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới, nơi những vết xước sẽ được chữa lành, và nơi cô có thể tìm thấy chính mình.

Thảo bước ra khỏi căn hộ của mình, hít thở không khí trong lành của buổi chiều muộn. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trên vỉa hè, mỗi chiếc lá như một câu chuyện riêng biệt. Cô hướng về phía công viên gần nhà, nơi thường đông đúc người qua lại, hy vọng tìm thấy một cảm giác gắn kết.

Khi đến công viên, cảnh tượng vẫn như mọi lần: tiếng cười nói của trẻ nhỏ, tiếng nhạc phát ra từ một góc nào đó và hình ảnh những cặp đôi tay trong tay. Nhưng giữa sự đông đúc đó, Thảo cảm thấy mình càng lẻ loi hơn. Mọi người xung quanh cô như những hình nhân sống động, trong khi cô chỉ là một cái bóng, một khán giả thầm lặng trong vở kịch cuộc đời.

Cô chọn một băng ghế đá bên dưới tán cây lớn. Dù xung quanh có nhiều người, nhưng cô vẫn cảm thấy như mình là một người ngoài cuộc. Những tiếng cười rộn rã không thể chạm đến tâm hồn cô. Cô nhớ lại những cuộc trò chuyện hời hợt với bạn bè, những lần tham gia tiệc tùng mà lòng không muốn. Thảo luôn cảm thấy cần phải gắng gượng để hòa nhập, nhưng bên trong, cô như một đứa trẻ sợ hãi, khao khát được ôm ấp nhưng không dám mở lòng.

Trong khoảnh khắc chao đảo, Thảo nhận ra một cặp đôi đang ngồi gần đó, tay trong tay, ánh mắt họ ngập tràn yêu thương. Hình ảnh ấy khiến tim cô nhói lên. Cô đã từng ao ước có một mối quan hệ như vậy, nhưng giờ đây, cảm giác cô đơn lại càng thêm sâu sắc. Lòng cô trĩu nặng khi nghĩ về những lần bị tổn thương trong quá khứ, những mối tình chóng vánh mà chưa bao giờ thực sự chạm đến trái tim cô.

Khi chiều buông xuống, ánh đèn công viên bắt đầu sáng lên, Thảo đứng dậy và quyết định đi dạo quanh khu vực. Cô muốn tìm kiếm điều gì đó mới mẻ, một cảm giác khác lạ để thoát khỏi nỗi buồn. Cô đi qua những con đường quen thuộc, cố gắng nhắm mắt để không thấy những ký ức đau thương đang bủa vây.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô. “Chào bạn, bạn có muốn cùng tôi một vòng không?” Thảo quay lại, thấy một chàng trai trẻ, ánh mắt tươi sáng và nụ cười chân thành. Cô do dự, nhưng một phần trong cô khao khát được kết nối. “Tôi… tôi không chắc,” cô trả lời, giọng run run.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00