Chương 2: Căn phòng thứ mười ba
Trần Minh chuyển đến sống một mình trong căn hộ nhỏ ven thành phố, nơi ông tin rằng mình có thể tìm thấy sự yên tĩnh và quên đi những ký ức đáng sợ. Ông không còn đứng trên bục giảng, không còn đối mặt với những gương mặt học sinh ngây thơ hay tiếng cười giòn tan của chúng. Nhưng nỗi sợ vẫn đeo bám ông không dứt, như cái bóng luôn chực chờ trong mỗi góc tối.
Cứ mỗi đêm, khi ông tắt đèn và chuẩn bị lên giường, tiếng cười khúc khích của Ngọc Lan lại vang vọng trong tâm trí ông. Dù ông đã chuyển đi khỏi ngôi trường ám ảnh ấy, nhưng dường như hồn ma của cô vẫn theo đuổi ông. Có những đêm, ông còn thấy bóng dáng Ngọc Lan thoáng hiện trong tấm gương phòng ngủ, khuôn mặt trắng bệch của cô đang đứng lặng lẽ phía sau lưng ông, ánh mắt trống rỗng nhìn vào gương, như thể muốn kéo ông vào một thế giới nào đó, nơi ông không bao giờ có thể thoát ra được.
Ông bắt đầu mất ngủ. Những đêm dài trôi qua trong sự căng thẳng đến nghẹt thở, và khi cơn buồn ngủ tràn tới, ông lại gặp ác mộng. Trong giấc mơ, ông thấy mình trở lại lớp học, đứng trước bảng, viết những con số vô nghĩa. Đám học sinh ngồi im lặng, không một tiếng động. Nhưng khi ông quay người lại, tất cả đều biến thành những xác chết, đôi mắt họ rỗng không, miệng méo mó cười trong sự ghê tởm. Giấc mơ lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở khắc nghiệt rằng quá khứ không bao giờ tha thứ cho ông.
Sau một tháng sống trong nỗi sợ hãi triền miên, Trần Minh quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ. Ông đến gặp bác sĩ tâm lý, người khuyên ông rằng có thể ông đang mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương (PTSD) sau cái chết của Ngọc Lan. Nhưng dù ông có đi bao nhiêu buổi trị liệu, cảm giác tội lỗi vẫn không hề giảm bớt. Ông biết rằng chỉ có mình mới có thể đối mặt với quá khứ, chứ không phải thuốc hay những lời khuyên của bác sĩ.
Một đêm, trong cơn mơ hoang tưởng, Trần Minh thấy mình đứng trước cánh cửa của lớp học số 13. Bàn tay ông run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, ông không thấy gì ngoài bóng tối. Bóng tối sâu thẳm, lạnh lẽo và đầy chết chóc. Từ phía trong căn phòng, tiếng nói của Ngọc Lan lại vang lên, nhưng lần này không còn là sự trách móc nữa. Đó là tiếng gọi, dịu dàng nhưng ma mị.
“Thầy vào đi… Em vẫn đang chờ thầy.”
Trần Minh tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Ông biết rằng mình không thể trốn tránh mãi mãi. Điều duy nhất ông có thể làm là quay lại nơi mọi thứ bắt đầu – lớp học số 13.
Vào một buổi tối cuối tháng, Trần Minh quay trở lại trường. Ngôi trường lúc này đã trở nên hoang vắng, đèn đường hắt ra những vệt sáng vàng nhợt nhạt, như những bóng ma đang nhảy múa trong màn đêm. Cánh cửa của lớp học số 13 kêu lên một tiếng cọt kẹt khi ông mở nó. Căn phòng tối tăm, không có ánh đèn nào. Nhưng ông không cần ánh sáng, bởi ông biết rõ từng góc khuất trong lớp học này.
Ông bước vào và ngồi xuống chiếc ghế giáo viên quen thuộc. Trái tim ông đập nhanh hơn bao giờ hết, và trong khoảnh khắc yên lặng, ông nghe thấy tiếng thở của ai đó. Ông không còn hoảng sợ nữa. Ông chờ đợi, như thể đã sẵn sàng cho điều sắp xảy ra.
Ngọc Lan hiện ra ở cuối lớp, vẫn với hình ảnh của cô nữ sinh ngày nào. Cô bước chầm chậm về phía ông, đôi mắt không còn sự căm hận mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm. Trần Minh cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong không khí. Cô không còn là bóng ma đáng sợ nữa, mà là một linh hồn bị bỏ rơi, lạc lối trong nỗi đau không thể nguôi ngoai.
“Thầy xin lỗi,” Trần Minh khẽ nói, giọng ông vang lên trong sự tĩnh lặng đầy u ám.
Ngọc Lan không đáp lại. Cô chỉ đứng đó, nhìn thầy với đôi mắt chứa đựng cả một thế giới đau khổ. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rồi cô từ từ biến mất trong không khí, như thể cô chưa bao giờ tồn tại.
Sau đêm đó, Trần Minh không còn nghe thấy tiếng cười hay tiếng bước chân ma quái trong đầu mình nữa. Những giấc mơ cũng biến mất, nhưng thay vào đó là một khoảng trống lạ lùng. Ông không còn cảm thấy tội lỗi như trước, nhưng sự trống rỗng này như một vết thương khó lành, mãi mãi nhắc nhở ông về những gì đã xảy ra.
Ông biết rằng, dù đã được tha thứ, ông sẽ không bao giờ quên được Ngọc Lan. Nỗi đau của cô sẽ luôn là một phần trong ông, một dấu vết không bao giờ có thể xóa nhòa.
Câu chuyện của Trần Minh không kết thúc bằng sự nhẹ nhõm hay hạnh phúc. Thay vào đó, nó chìm trong một khoảng lặng đáng sợ, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai hòa quyện vào nhau, không có lối thoát.