Chương 10: Hành trình mới
Thời gian dần trôi qua, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn đối với Hương. Cuộc gặp cuối cùng với Khánh đã giúp cô khép lại hoàn toàn một chương trong đời, để không còn gì vướng bận trong tâm trí. Còn Tùng, anh vẫn luôn bên cạnh, với sự kiên nhẫn và tình yêu mà Hương chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được từ ai khác. Dù cả hai chưa nói rõ về tương lai, nhưng họ đều biết rằng hành trình của mình giờ đây đã có một điểm chung, một nơi mà trái tim họ thuộc về nhau.
Một buổi chiều mưa, khi Hương đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, điện thoại cô reo lên. Tùng gửi tin nhắn, bảo rằng anh muốn đưa cô đến một nơi đặc biệt.
Hương đã quen với những lời mời bất ngờ của Tùng, nhưng lần này cô cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong cách anh nói chuyện. Không do dự, cô nhanh chóng chuẩn bị và ra ngoài gặp anh. Tùng đón cô với nụ cười dịu dàng thường thấy, nhưng ánh mắt anh hôm nay có chút lấp lánh hơn thường ngày.
“Cậu sẽ biết ngay thôi,” Tùng nói khi Hương hỏi anh định đưa cô đi đâu. “Chỉ cần tin mình.”
Hương mỉm cười, không hỏi thêm. Cô đã quen với việc đặt niềm tin vào Tùng mà không cần phải nghi ngờ hay lo lắng.
Cả hai dừng lại ở một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trên đồi, giữa cánh đồng hoa dại mà Tùng đã từng đưa Hương đến. Khung cảnh hoang sơ, tự nhiên nhưng lại mang đến cảm giác bình yên, giống như tất cả những gì Hương cảm thấy mỗi khi ở bên Tùng.
“Mình đã mua ngôi nhà này cách đây vài tháng,” Tùng nói khi họ bước vào. “Mình nghĩ về nó như một nơi để cả hai có thể tìm thấy sự yên bình, khi mọi thứ trở nên quá khó khăn.”
Hương ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ biết Tùng đang chuẩn bị điều gì đó lớn lao như thế. Cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong từng lời nói của anh, nhưng hơn thế, đó là sự chân thành mà anh đã luôn dành cho cô.
“Tùng… tại sao anh lại làm tất cả những điều này?” Hương hỏi, lòng tràn ngập cảm xúc.
Tùng quay sang nhìn Hương, ánh mắt anh đầy sự chân thành và yêu thương. “Vì mình muốn có một nơi mà cậu và mình có thể chia sẻ, nơi chúng ta không cần phải lo lắng về những thứ bên ngoài. Mình không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng mình biết cậu là người mà mình muốn bước cùng trên con đường đó.”
Hương lặng người. Lời nói của Tùng khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được một tình yêu như thế này bình yên, chân thành và đầy sự quan tâm.
Cô bước đến gần Tùng, nhìn sâu vào mắt anh. “Em cũng muốn thế,” Hương thì thầm. “Anh đã giúp em tìm thấy chính mình, và em không muốn đánh mất điều đó. Dù tương lai có ra sao, em sẽ bước cùng anh.”
Tùng mỉm cười, nắm lấy tay Hương và kéo cô vào vòng tay anh. Cả hai đứng lặng yên giữa căn nhà nhỏ, giữa không gian yên bình mà họ đã cùng nhau xây dựng, như một lời hứa cho một tương lai không còn mập mờ hay đau khổ.
Những ngày sau đó, Hương và Tùng thường xuyên trở lại căn nhà nhỏ trên đồi. Đó là nơi họ trốn tránh khỏi thế giới ồn ào, nơi họ tìm thấy sự an yên trong những khoảnh khắc giản dị nhất. Dù cả hai đều không nói rõ về chuyện tương lai, nhưng Hương biết rằng đây là điều cô mong muốn một cuộc sống bình dị, với người mà cô yêu thương và tin tưởng.
Cuộc sống của Hương giờ đây không còn những mối bận tâm về danh phận hay sự mập mờ trong tình yêu. Cô không cần phải hỏi “Mình là gì của nhau?” nữa, vì giữa cô và Tùng, mọi thứ đã rõ ràng. Họ không cần danh phận để khẳng định tình yêu của mình, bởi điều quan trọng nhất là họ đã tìm thấy nhau, và họ sẵn sàng cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên nhau trên ban công, Tùng bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo. Hương nhìn anh, ngạc nhiên.
“Tùng, anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi, đôi mắt tròn xoe.
Tùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế. Anh cầm lấy tay Hương, nhìn sâu vào mắt cô.
“Mình không giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng mình muốn cậu biết rằng mình luôn nghiêm túc với mối quan hệ này,” Tùng nói, giọng anh trầm ấm. “Mình muốn chúng ta cùng nhau đi xa hơn. Cậu có sẵn sàng không?”
Hương cảm thấy tim mình đập loạn. Cô không nghĩ rằng điều này sẽ đến sớm như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Tùng, cô biết đây là quyết định mà cô không bao giờ phải hối tiếc.
“Em sẵn sàng,” cô nói, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tùng nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Cả hai nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, bởi họ biết rằng hành trình của mình đã bước sang một giai đoạn mới một hành trình đầy yêu thương và tin tưởng.
Đêm đó, Hương nằm bên Tùng, lắng nghe nhịp tim anh đều đặn. Cô nhớ lại tất cả những gì đã qua những đau khổ, mất mát, và cả những giây phút mập mờ, không rõ ràng. Nhưng giờ đây, cô đã tìm thấy câu trả lời cho chính mình. Không cần phải hỏi “Mình là gì của nhau?” nữa, bởi trong lòng Hương, mọi thứ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô và Tùng không chỉ là hai người đồng hành, mà họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, với một tình yêu không cần phải gọi tên, nhưng vững bền mãi mãi.
Kết thúc