Chương 6: Vết Thương Cũ
Ánh trăng đỏ đã tắt từ lâu, nhưng rừng sâu vẫn lạnh lẽo như địa ngục.
Nguyệt Lam ngồi im bên đống lửa nhỏ, bàn tay khẽ run, những ngón tay vẫn dính máu khô sẫm màu.
Tiêu Vũ nằm tựa vào gốc cây phía sau, ánh mắt nặng trĩu, như đã kiệt sức sau một đêm dài bị bản năng dày vò.
Lam thở dài, ném thêm vài cành củi vào lửa, tiếng nổ lách tách vang lên.
Ánh lửa soi rõ bờ vai trần của hắn nơi vết cắn đêm qua đã khép lại, nhưng vết sẹo dài xấu xí vẫn in hằn.
Lam không nhớ mình đã hỏi câu đó bao lần.
Nhưng lần này, cô lại nghe chính giọng mình khàn đặc:
“Vết thương ấy… là do cô ta?”
Tiêu Vũ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt trống rỗng vài giây, rồi khẽ gật.
“…Ừ.”
Giọng hắn trầm thấp, lạc hẳn đi.
Lam nhìn chằm chằm vết sẹo tím đen kia, một thứ gì đó nhoi nhói trong tim, không tên, không hình.
Cô không thích cảm giác này.
“…Kể tôi nghe đi.”
Hắn hơi sững lại, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.
“…Hồi mới bị ném vào Thú Vực, tôi cũng như cậu, khát máu, điên loạn, không kiềm chế nổi. Cô ta là người đầu tiên tìm đến tôi… kéo tôi ra khỏi lũ thú điên còn lại. Nhưng… cũng từ giây phút ấy, tôi chỉ là công cụ của cô ta.”
Tiêu Vũ nắm chặt tay, móng vuốt vô thức cào rách đất.
“Cô ta không cho tôi lựa chọn. Cô ta cắn tôi, bắt tôi ký khế ước. Ngày nào cũng hút máu tôi, ép tôi phải phục tùng. Khi tôi chống lại… chính vết thương này…”
Hắn khẽ chạm vào sẹo vai, cười gượng.
“…là giá phải trả.”
Lam nhìn hắn thật lâu.
Cô nhớ lại khoảnh khắc hắn đứng chắn trước cô khi Hồng Linh xuất hiện.
Nhớ ánh mắt hắn đêm qua hoang dại, đầy dục vọng, nhưng lại chứa cả yêu thương tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc đó, cô thấy… hắn không mạnh mẽ như vẻ ngoài.
Hắn yếu đuối.
Hắn cô độc.
Và hắn… chỉ muốn được ai đó thật lòng ôm lấy.
Lam đứng dậy, bước chậm tới trước mặt hắn.
Tiêu Vũ ngẩng lên, đôi đồng tử vàng khẽ rung.
Cô cúi xuống, vén áo hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết sẹo.
Hắn khẽ rùng mình, muốn tránh đi, nhưng cô giữ chặt vai hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cậu nghe đây.”
Giọng cô trầm, rõ ràng từng chữ, đôi mắt đỏ hằn lên sự quyết liệt.
“Tôi không quan tâm trước đây cậu bị cô ta làm gì. Nhưng từ giờ…”
Cô cúi xuống, răng nanh khẽ cào lên vành tai hắn.
“…chỉ tôi được phép làm đau cậu.”
Tiêu Vũ thoáng sững người, rồi đôi đồng tử vàng dần nhòe đi, hơi thở nặng nề hơn, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy vạt áo cô.
“…Ừ.”
Hắn khàn giọng đáp, đôi môi hơi cong lên, như đang cố giấu đi sự run rẩy nơi khóe mắt.
“Chỉ… cậu.”
Đêm ấy, hắn gối đầu lên đùi cô ngủ thiếp đi, lần đầu bình yên sau bao năm.
Còn cô, cứ lặng lẽ vuốt mái tóc rối bời của hắn, ngón tay quệt nhẹ vết sẹo kia, thở dài khe khẽ:
“…Đồ ngốc.”
Trong lòng, một sợi dây vô hình thắt chặt hơn.
Thứ cảm xúc cô từng từ chối, giờ len lỏi dọc xương tủy, đau đớn… nhưng không thể buông.