Chương 18: Máu Và Tro
Đêm cuối cùng… đã đến.
Trăng tím treo trên đỉnh bầu trời như một con mắt quái dị, soi rọi cả Thú Vực đỏ lòm.
Tuyết tan thành tro bụi, rừng sâu nứt ra như một vết thương không bao giờ lành, và mùi máu lan khắp nơi.
Nguyệt Lam đứng trên ngai đá.
Ánh mắt đỏ tím sâu thẳm như vực xoáy.
Hoa văn trên cơ thể cô cháy rực, lan lên tận cổ, tận má… từng đường từng nét như lửa đỏ thiêu rụi chính da thịt cô.
Phía sau cô, Tiêu Vũ quỳ trên tuyết đen, toàn thân rách nát, máu vàng hòa lẫn máu đỏ, hơi thở nóng bỏng trườn lên bàn tay cô.
“…Cậu… không thể chịu được đâu…”
Giọng hắn khản đặc, tay run rẩy siết lấy mép áo cô.
“…Nếu cậu… tiếp tục…”
Lam cúi nhìn hắn, đôi mắt rực đỏ, khóe môi cong lên như cười như khóc.
“Không còn đường lui. Nếu tôi không kết thúc đêm nay… tôi sẽ trở thành hắn. Và cậu cũng sẽ chết.”
Tiêu Vũ gầm khẽ, răng nanh cắm sâu vào cổ tay cô, hơi thở dồn dập:
“Vậy… kéo tôi cùng đi. Chết, cũng chết cùng cậu.”
Bóng tối dày đặc cuộn lại thành hình, trồi lên giữa trung tâm Thú Vực.
Đó là Diệp La, không còn là hình dạng thú nhân nữa mà là một khối bóng đen khổng lồ, đôi mắt xanh lục chói rực như hai lưỡi dao, gào rít như vạn con sói tru cùng lúc.
“Ngươi nghĩ… có thể thoát sao? Máu ta… đã trong máu ngươi. Ngươi không phải Nữ Vương… Ngươi chỉ là ta… tiếp theo.”
Lam siết tay, máu từ lòng bàn tay chảy xuống tuyết đen, cắm móng vuốt vào ngực mình, móc ra dấu huyết ước đỏ rực.
“Vậy thì… ta cùng hắn… thiêu sạch máu này.”
Tiêu Vũ lao đến, vòng tay ôm ghì lấy cô từ phía sau, đôi mắt vàng bùng cháy như mặt trời hấp hối:
“…Tôi đi cùng.”
Lam nghiêng đầu, khẽ cười, đôi môi đẫm máu:
“Ừ. Đi.”
Ngọn lửa đỏ đen bùng lên từ dấu huyết ước.
Cả cơ thể Lam và Tiêu Vũ rực sáng như hai mặt trời rạn nứt, rồi nổ tung ra thành biển lửa thiêu sạch bóng đen trước mắt.
Diệp La gào rú, đôi mắt xanh vỡ tan, thân hình khổng lồ co rúm lại, bốc khói đen đặc, rồi hóa thành tro bụi bay theo gió.
Cả Thú Vực chìm trong cơn mưa tro xám.
Rừng sâu sụp xuống, tuyết đen hóa thành đất đá khô cằn.
Tất cả… im lặng.
Trên đỉnh vương quyền, Lam quỳ rạp, toàn thân run lên, vết máu khắp người đã khô cứng.
Bên cạnh cô, Tiêu Vũ vẫn ôm ghì lấy eo cô, đôi mắt vàng chỉ còn lấp lánh yếu ớt.
“…Cậu… thắng rồi…”
Lam khẽ nhếch môi, giọng khản đặc, yếu ớt đến mức như gió thở:
“Thắng rồi… nhưng chúng ta… vẫn điên như vậy…”
Tiêu Vũ cười khẽ, tựa trán lên vai cô, mùi máu và tro bụi quyện lấy nhau, giọng hắn khàn đục:
“…Miễn là còn cùng cậu… thì điên… cũng đáng.”
Lam nhắm mắt, mặc cho tro bụi bay lả tả trên tóc rối, bàn tay đầy vết thương vẫn nắm chặt tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn như muốn khắc dấu vĩnh viễn.
“…Không ai cứu được chúng ta đâu. Và… không ai… tách chúng ta được.”
Tiêu Vũ gật khẽ, đôi mắt vàng khép lại, nụ cười cuối cùng hé ra trong tro bụi:
“…Không ai…”
Bầy thú nhân Sói Trắng quỳ phục dưới chân đỉnh núi, tru dài suốt đêm.
Trong màn tro xám, hai bóng người quấn lấy nhau, đứng trên ngai đá đẫm máu, đôi mắt đỏ và vàng bừng sáng dẫu tất cả đã hóa thành địa ngục, họ vẫn… nhìn nhau.
Và trên đỉnh vương quyền ấy, đêm cuối cùng trôi qua…
Máu và tro bụi… vĩnh viễn chôn vùi lời thề của hai kẻ điên cuồng:
“Mãi mãi cùng nhau. Dù tất cả tan thành tro bụi.”