Chương 8: Mật ngọt giấu lưỡi dao
Sau lần gặp mặt định mệnh ấy, Thẩm Tố Như dường như đã tìm ra điểm yếu lớn nhất của Lục Nhược Sinh đó chính là lòng thương cảm với người hắn từng nợ. Nàng lợi dụng điều đó, từ tốn mà lặng lẽ len vào cuộc sống hắn, không ồn ào, không vồn vã, nhưng đủ để khiến hắn không thể gạt bỏ nàng ra khỏi tâm trí.
Mỗi sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa rọi qua khung rèm cung viện, nàng đã có mặt nơi thư phòng, bưng bát thuốc bổ đưa đến tận tay hắn. Thỉnh thoảng lại là một chén trà ấm, một vài câu hỏi thăm về giấc ngủ, công việc triều chính, hay đôi khi chỉ là sự im lặng dịu dàng bên nhau. Nàng đóng vai một muội muội dịu hiền, một người tri kỷ ít lời, một bóng dáng quen thuộc khiến hắn an lòng.
Lục Nhược Sinh ban đầu có phần e dè, nhưng rồi dần dần cũng bị cái vẻ nhu thuận mà dịu dàng của nàng làm mềm lòng. Có lần, hắn lỡ uống phải rượu quá chén, tỉnh dậy trong thư phòng giữa đêm khuya, mơ màng nhìn thấy nàng ngồi ngủ gục bên cạnh, tay vẫn đặt hờ lên quyển sách hắn đang đọc dở. Ánh trăng chiếu nghiêng qua rèm, nhuộm lên mái tóc nàng một tầng sáng mờ ảo.
Tim hắn đập khẽ một nhịp.
Là cảm động? Là thương xót? Hay chỉ là chút tội lỗi dai dẳng vẫn chưa tan?
Hắn không rõ. Nhưng từ đó, hắn không còn lạnh nhạt với nàng nữa.
Chính vào lúc tình cảm vừa chớm nở ấy, Thẩm Tố Như liền tung đòn đầu tiên.
Nàng âm thầm cho người rải tin đồn trong cung, rằng Lục tướng quân có tư tình với muội vợ, rằng Triệu thị bị thất sủng vì có người mới đoạt lòng phu quân nàng ta.
Tin tức lan đi nhanh như lửa cháy trong rừng khô. Triệu thị kẻ từng một tay bày mưu hãm hại nàng nay phải chịu nhục nhã, bị các cung tì cười cợt sau lưng, thậm chí đến cả các thế lực nhà mẹ đẻ nàng ta cũng bắt đầu rút lại phần hậu thuẫn cho Lục phủ.
Một hôm, Triệu thị đột ngột đến phủ của Thẩm Tố Như, gương mặt không còn vẻ kiêu sa ngày nào, chỉ còn lại sự giận dữ và cay độc:
Tiện nhân, ngươi đang giở trò gì? Đừng tưởng nấp dưới cái vỏ muội muội mà ta không nhận ra bản chất ngươi!
Thẩm Tố Như mỉm cười nhẹ nhàng, rót chén trà đưa đến trước mặt Triệu thị:
Tẩu tẩu, sao phải tức giận đến thế? Thiếp chỉ là một cô gái yếu ớt không có nơi nương tựa, làm sao có thể chống lại sự uy nghi của phu nhân trong phủ này?
Triệu thị hất tung chén trà, nước nóng bắn lên vạt áo nàng, nhưng Tố Như không né, cũng không cau mày.
Đó là một vết bỏng nhẹ, nhưng là thứ nàng cố tình tạo ra để tối đó, Lục Nhược Sinh thấy được.
Đêm ấy, khi nhìn vết đỏ trên cổ tay nàng, ánh mắt hắn tối lại. Nàng rút tay về, cười như không:
Chỉ là vô ý làm đổ nước trà, không đáng ngại đâu. Tẩu tẩu không hề cố ý…
Lục Nhược Sinh trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ nói:
Nàng ta không nên quá tay như vậy.
Nàng cụp mắt, giấu đi tia sáng đắc thắng trong đáy lòng.
Mỗi vết thương nàng nhận được giờ đây, đều là một lưỡi dao nàng cắm ngược trở lại.
Triệu thị dần dần bị cô lập trong chính phủ mình. Những người từng xun xoe quanh nàng, nay dần đổi hướng sang Tố Như. Bọn họ chẳng cần biết ai là vợ chính, chỉ cần biết ai là người đang được Lục tướng quân quan tâm.
Một buổi tối, khi gió lùa qua mái hiên, Tố Như ngồi bên bàn thêu. Mũi kim lên xuống, từng đóa mẫu đơn nở dần trong tay nàng. Bỗng cánh cửa sau lưng mở ra, tiếng bước chân nặng nề vọng lại.
Nàng vẫn còn thức sao?
Là Lục Nhược Sinh.
Tố Như ngước nhìn, mỉm cười dịu nhẹ:
Thiếp muốn hoàn tất bức thêu này, để dâng tướng quân một món quà nhân tiết Trung Thu sắp tới.
Hắn bước lại gần, nhìn đôi tay thon dài của nàng thoăn thoắt đưa kim chỉ. Hồi lâu, hắn buột miệng:
Nếu như… nàng là Thẩm Tố Như trước kia, có lẽ ta sẽ không…
Tố Như ngừng tay, trái tim chợt se thắt. Nhưng nàng kìm lại, giọng nhẹ như làn gió:
Không… thì sao?
Hắn không trả lời. Chỉ cúi đầu thật lâu.
Tối đó, hắn uống rượu rất say.
Và hắn gọi tên nàng Thẩm Tố Như chứ không phải tên em gái nàng đang mang.
Trong bóng tối, nàng cười rất khẽ.
Tình yêu, dù có muộn màng, cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Chỉ cần hắn yêu nàng dù là nàng của kiếp trước hay bây giờ thì sợi dây trói buộc giữa hai người, cũng sẽ siết chặt lấy hắn đến nghẹt thở.
Vì hắn không biết, kẻ mà hắn đang thương xót, chính là oan hồn đội xác trở về.
Và trong khoảnh khắc ấy, một âm mưu lớn hơn đã bắt đầu manh nha. Một âm mưu liên quan đến cả phủ tướng quân, đến kẻ phản loạn từng giao kết với Triệu thị, và cả… mạng sống của chính Lục Nhược Sinh.
Kẻ làm tổn thương nàng…
Sẽ không ai được phép sống sót.