Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

4:21 chiều – 29/07/2025

Trong căn miếu hoang trên đồi Trăng Cạn  nơi xưa kia là chỗ tế tổ của dân Vân Duyên, nay được dùng làm nơi trú thân  họ không nói chuyện nhiều. Chỉ ánh mắt là vẫn còn giao nhau, nhẹ như gió thoảng, sâu như giếng cổ.

Một chiều, Quỳnh Nhi mang về một bó cỏ xanh, đặt lên nấm mộ tạm của Vân Khê  người đã lấy cái chết để cứu mạng cả hai. Mộ chỉ là đống đất lặng lẽ, không bia, không hương, nhưng nàng chôn theo một chiếc chuông bạc nhỏ  vật duy nhất gã từng giữ lại từ thời thơ ấu ở Tàng Nguyệt Phường.

Phan Chiêu từ xa bước tới, vai vẫn còn băng vải. Chàng ngồi xuống bên cạnh, không nói gì.

Một hồi lâu, chàng hỏi khẽ:

 “Vì sao nàng chọn tha cho Dư Hàn, lúc hắn bị thương?”

Quỳnh Nhi đáp, giọng đều như mặt hồ lặng gió:

 “Vì ta muốn hắn sống để nhìn thấy chính mình trong mắt người khác  một kẻ phản trắc bị đời nguyền rủa. Cái chết nhẹ lắm, nhưng sống mà mang mặt nạ rách rưới thì chẳng ai dám ngẩng đầu.”

Phan Chiêu gật nhẹ.

Rồi chàng cầm tay nàng  lần đầu tiên sau bao mùa bão lửa. Lòng bàn tay ấy vẫn ấm, vẫn mềm, nhưng không còn là tay của cô thiếu nữ ngày xưa múa dưới trăng. Đó là tay của một người phụ nữ đã đi qua mùi máu, đã chạm vào tận cùng mất mát.

Tối hôm đó, một bức mật thư được gửi đến bằng chim đêm.

Kính Nhãn  người từng câm lặng suốt mười lăm năm  giờ mở lời. Ông viết: “Kinh thành đã thay mặt. Vũ hoàng băng hà, Tân đế lên ngôi. Nhưng thế lực cũ vẫn âm thầm khuấy động. Nếu muốn giữ được mạch sống của dân, các con phải ra khỏi nơi này. Gió đang thổi ngược về Đông Thành.”

Phan Chiêu đặt thư xuống, mắt nhìn về phương Bắc. Dưới ánh trăng mỏng, nét mặt chàng như tượng đá. Quỳnh Nhi không hỏi, không nói, chỉ nhẹ nhàng trải chiếc khăn trúc lên vai chàng, nơi vết thương còn âm ỉ.

 “Chúng ta sẽ lại đi, đúng không?”  nàng hỏi.

 “Ừ. Nhưng lần này, không vì trốn chạy.”  chàng đáp.

Ngày hôm sau, họ cùng rời miếu hoang, bước xuống từ đồi Trăng Cạn.

Trên mộ Vân Khê, cỏ xanh đã mọc dày. Chuông bạc rung khe khẽ theo gió. Không ai chạm vào. Không ai mang theo.

Vì có những linh hồn không cần đem theo  bởi họ đã sống trọn trong ký ức những người còn lại.

Bốn tuần sau ngày rời khỏi miếu Trăng Cạn, Phan Chiêu và Trình Quỳnh Nhi đặt chân đến Đông Thành  thủ phủ mới của triều đình sau khi kinh thành Vạn Thọ bị phá vỡ trong biến loạn mùa xuân.

Đông Thành, không như Quỳnh Nhi tưởng tượng, chẳng uy nghi hùng vĩ như những bức họa xưa chép, mà lại như một con rồng đang ngủ quên giữa bùn. Thành lấm bụi, cổng phủ loang lổ, tường thành còn loang lổ vết máu chưa kịp rửa. Nhưng bên trong, ánh mắt quan lại, binh lính, văn sĩ vẫn rực rỡ một thứ gì đó đáng sợ hơn gươm đao: quyền lực.

Trụ sở mới của Thái Phủ Viện nằm sâu trong nội thành, khuất sau những dãy tường gạch cổ nhuốm thời gian. Phan Chiêu được Kính Nhãn đưa vào tận trong, qua ba lớp kiểm tra, bảy tầng canh gác.

 “Tân hoàng chỉ là con rối.”  Kính Nhãn nói thẳng, giọng ông trầm như tiếng chuông mòn.

 “Người đang nắm thực quyền là Tả Nội Sử  Lý Văn Khanh. Một kẻ từng là học trò của phụ thân ngươi.”

Phan Chiêu khựng lại. Lý Văn Khanh  cái tên như lưỡi dao cùn rạch lại những vết cắt cũ trong trí nhớ. Năm xưa, chính hắn là người đứng đầu bản luận tội Tả tướng Thôi Khâm, xé nát thanh danh gia tộc họ Thôi, đẩy bao mạng sống vào lò thiêu chính trị.

Kính Nhãn tiếp lời:

 “Ngươi là kẻ cuối cùng mang dòng máu Thôi gia. Nhưng muốn lật lại ván cờ, ngươi không thể dùng kiếm, phải dùng lưỡi  như cách bọn họ từng làm.”

Tối đó, Phan Chiêu bước vào Yến Quán Hoàng Lâm, nơi giới quan lại tổ chức một buổi dạ yến kín.

Chàng không mặc áo giáp, mà khoác y phục trắng thanh nhã, tóc buộc cao, bên hông chỉ đeo một ống trúc  dấu hiệu của người học lễ, không học võ. Quỳnh Nhi đi sau chàng, mang danh thư đồng, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn độc hoàn phòng thân.

Lý Văn Khanh xuất hiện sau cùng.

Lão không hề giống một kẻ độc ác. Trái lại, lão bước ra với dáng điềm đạm, miệng cười mỉm, ánh mắt lấp lánh sau làn mi che.

 “Ngươi là hậu nhân của Thôi tướng?”  Lý Văn Khanh hỏi.

 “Không.”  Phan Chiêu đáp, ánh mắt không dao động. “Ta là người đang đến để trả lại món nợ năm xưa.”

Khắp quán im phăng phắc.

Một tiếng đàn cầm vang lên từ góc xa. Quỳnh Nhi đã bắt đầu khúc nhạc của mình  khúc Lưỡng Diện, bản nhạc từng được Thôi Khâm dùng để tấu trong lễ nhậm chức khi xưa.

Phan Chiêu bước lên giữa sảnh, chậm rãi mở ống trúc.

Bên trong, không phải thư, không phải lệnh, mà là một bản chép tay bài luận chính trị do Thôi Khâm để lại, chưa từng công khai. Nội dung trong đó vạch trần những sai lầm chiến lược trong thời trị quốc của triều đình cũ  sai lầm mà chính Lý Văn Khanh từng đứng về một phía, bảo vệ.

 “Nếu đây được công bố… danh vọng mấy mươi năm của ngài sẽ tan thành tro bụi.”  Phan Chiêu nhẹ giọng.

Lý Văn Khanh khựng lại. Đôi mắt lão lay động lần đầu tiên.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00