Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình Phát người yêu Chương 8: Kế hoạch hẹn hò… thất bại từ trong trứng nước

Chương 8: Kế hoạch hẹn hò… thất bại từ trong trứng nước

4:30 chiều – 27/07/2025

Tôi đã từng nghĩ rằng sau tất cả những lần tình cờ  theo nghĩa đen và nghĩa bóng  tôi và anh chàng “Gấu Mèo Lạnh Lùng” (nickname tôi bí mật đặt cho anh) cũng bắt đầu có chút gì đó gọi là “tiến triển tình cảm”.

Anh đã bắt đầu chủ động gửi tin nhắn. Không còn chỉ là những icon cộc lốc hay “Ừ”, “Ờ”, “Biết rồi”, mà đã có thêm vài từ như “Sáng nay em ăn gì chưa?”, “Trời nắng, ra đường nhớ mang theo nón.” Nếu xét theo thước đo tình cảm của tôi, thì đây chính là bước ngoặt lớn trong công cuộc… phát triển nhân sự yêu đương.

Vì thế, tôi quyết định: đã đến lúc ra tay trước.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc đến tận hai giờ sáng, chỉ để nghĩ cách… rủ người ta đi hẹn hò. Ừ thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng với một đứa trước giờ toàn xem ngôn tình, chưa từng tự đi săn mồi, thì chuyện này căng hơn cả thi đại học.

Sau hơn một tiếng đồng hồ gõ rồi xóa, sửa rồi lại gõ, tôi chốt được một dòng nhắn:

 “Này anh, chủ nhật này rảnh không? Em tính đi uống cà phê, mà quán đông quá thì đi… dạo công viên cũng được… miễn là có người đi cùng. Anh thấy sao?”

Dòng tin nhắn đó được gửi đi trong trạng thái tim tôi đập như trống trận. Tôi ngồi nhìn màn hình như chờ đợi kết quả xổ số, hy vọng sẽ là jackpot tình yêu.

Ba phút trôi qua. Không hồi âm.

Mười phút. Vẫn im lặng.

Hai mươi phút sau, tôi quyết định làm điều mà bất kỳ cô gái có lòng tự trọng nào cũng sẽ làm: giả vờ không quan tâm.

Tôi đóng ứng dụng, lướt TikTok một cách vô hồn, nhưng lòng thì vẫn gào thét: “Trời ơi, anh có thấy không mà không trả lời? Hay anh không rảnh? Hay anh rảnh nhưng không muốn đi với em? Hay… anh có người yêu rồi?”

Bỗng, điện thoại ting một tiếng.

Tôi giật mình, mở ra xem, và…

 “Ừ, đi đâu?”

Tôi: (đơ người trong 0.5 giây).

Ủa? Anh trả lời kiểu gì mà… như người ta rủ đi đổ rác vậy?

Sau một hồi tự diễn nội tâm, tôi cũng nhắn lại tên quán cà phê “siêu xinh” mà tôi đã để dành dịp đặc biệt. Một quán nằm trong một con hẻm nhỏ, phong cách Nhật Bản, có cả mèo, cả bánh ngọt hình… mặt trời mọc.

Chủ nhật đến, tôi chọn bộ váy đẹp nhất, tóc uốn nhẹ, trang điểm như chuẩn bị đi casting phim truyền hình.

Đến nơi, tôi ngồi chờ.

Mười lăm phút.

Hai mươi phút.

Bốn mươi phút sau, tôi nhắn cho anh:

 “Anh đang đến chưa?”

Anh trả lời sau năm phút:

 “Ơ, nay đi thật à? Anh tưởng em nói chơi…”

Tôi chết lặng.

Nếu đây là một bộ phim, chắc lúc này camera sẽ zoom chậm vào gương mặt thất thần của tôi, nhạc nền bi thương vang lên như cảnh nữ chính bị phản bội.

Tôi gọi ly cà phê sữa đá, ngồi gặm nhấm nỗi đau như nhân vật chính trong mấy bài ballad sầu thảm.

Một tiếng sau, tôi định đứng dậy về thì cánh cửa quán mở ra, anh xuất hiện  đầu tóc rối bời, áo thun nhàu, dép lê huyền thoại  như vừa bị gọi dậy đi… mua xôi.

Tôi nhìn anh như thể mình là bà cô bị lỡ dở vì chờ chú rể không đến kịp.

Anh gãi đầu:

 “Xin lỗi, anh tưởng em đùa. Anh vừa ngủ dậy.”

Tôi suýt ngất tại chỗ.

Ủa, vậy tôi là gì? Là… trò đùa của thanh xuân?

Tôi cười cười, nói giọng nhẹ như gió:

 “Không sao, em cũng đâu có thật sự nghiêm túc…”

Nói rồi tôi đứng lên, định rời đi. Nhưng anh kéo tay tôi lại:

 “Chờ đã. Để anh mời em ly nước, coi như chuộc lỗi?”

Tôi im lặng trong ba giây.

Trong lòng gào lên: Không! Không tha dễ vậy đâu!

Nhưng… mắt thì lại gật đầu.

Anh ngồi xuống đối diện tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh không còn là “Gấu Mèo Lạnh Lùng”, mà là một gã trai bình thường  hơi cẩu thả, vô tư, và… có vẻ cũng hơi thích tôi.

 “Em giận à?”

 “Không.”

 “Giận rồi còn nói không?”

 “Không phải ai giận cũng phải hét lên.”

 “Vậy giờ em muốn anh làm gì để hết giận?”

 “Không biết nữa… chắc phải chờ thêm vài lần nữa anh quên lịch hẹn nữa thì mới rõ được.”

Cả hai im lặng.

Rồi bỗng anh cười  nụ cười hiếm thấy làm tôi suýt nghẹn.

 “Nếu vậy thì… để lần sau anh đón em. Anh sợ em lại chọn mấy quán mà anh phải lạc ba vòng mới tìm được.”

Tôi lườm anh. Nhưng lòng thì đã bắt đầu… ấm lên.

Chúng tôi kết thúc buổi gặp bằng một đoạn đi dạo ngắn dưới mấy hàng cây trong hẻm. Không quá lãng mạn. Không có pháo hoa. Không có tiếng đàn. Chỉ có hai con người đang tập quen với nhịp bước của nhau.

Có thể cuộc hẹn đầu tiên của tôi không hoàn hảo.

Có thể tôi đã kỳ vọng hơi nhiều.

Nhưng… ít nhất, người ấy đã đến.

Dù muộn, nhưng vẫn đến.

Và có lẽ, đôi khi người ta không cần một tình yêu hoàn hảo, chỉ cần một người chịu đứng lại  cùng mình  ngay cả khi mọi thứ trở nên vụng về.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00