CHƯƠNG 4: NGÀY HỘI “PHỎNG VẤN NGƯỜI YÊU TIỀM NĂNG” VÀ BÍ MẬT TRONG QUÁ KHỨ CỦA KHOA
Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng kể từ sau lần “lạc ví lạc tim” đó, mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều tự động kiểm tra tin nhắn Zalo như thể chờ thông báo khuyến mãi từ một ứng dụng yêu thương.
Anh vẫn nhắn tin đều đặn. Không hề dồn dập, không “tấn công” kiểu “Em ăn sáng chưa?” ba mươi lần một ngày như mấy anh chàng thiếu kỹ năng giao tiếp, nhưng từng tin nhắn đều nhẹ nhàng, dí dỏm và khiến người ta cảm thấy được lắng nghe.
Hôm thứ năm, anh gửi tôi một bức ảnh chụp tờ giấy vẽ nguệch ngoạc:
Cuộc thi tuyển chọn người yêu chính thức!
Hội đồng tuyển dụng: Em
Ứng viên: Tôi
Địa điểm phỏng vấn: Quán bánh canh cá lóc, 6 giờ tối thứ bảy
Ghi chú: Ứng viên có thể mang theo giấy tờ tùy thân và… trái tim chân thành.
Tôi suýt sặc nước trà. Gọi ngay cho Nga con bạn thân nhất vũ trụ.
Mày ơi, thằng shipper tặng thơ cho cá mời tao đi ăn bánh canh, gọi là phỏng vấn tuyển người yêu kìa!
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi ré lên:
GÌ? MÀY NHẬN LỜI ĐI. NHẬN LỜI NGAY ĐI CON TRỜI ƠI!
Tôi gắt:
Tao có từ chối đâu. Tao đang… hồi hộp thôi.
Mày hồi hộp vì gì? Lỡ đâu đây là người ta được vũ trụ cử tới thì sao?
Ờ… thì… cũng mong là vậy. Mà mày biết tao rồi đó, lâu không yêu nên cảm xúc nó bị gỉ sét, không biết rung động là thật hay là do đang đói.
Nga phá ra cười:
Mày đói thật chứ còn gì. Bánh canh cá lóc mà, có người rủ đi ăn là phải ăn nha. Yêu nhau từ dạ dày chứ đâu phải từ ánh mắt!
Vậy là tôi chuẩn bị. Không son phấn quá đà, không váy áo lồng lộn. Tôi mặc áo sơ mi trắng, quần jeans và xịt chút nước hoa nhẹ. Không phải để gây ấn tượng, mà là để chính mình cảm thấy chỉn chu.
Tôi đến điểm hẹn lúc 6 giờ kém năm phút, như một thí sinh sợ trễ giờ thi. Khoa đã có mặt, đang ngồi cầm thực đơn đọc kỹ như thể đang chuẩn bị vào vòng chung kết Olympia.
Em tới rồi à? Ngồi đi, anh đang phân tích nên chọn món cá lóc hấp hay cá lóc kho tiêu cho màn phỏng vấn thêm phần… cay nồng.
Tôi bật cười.
Anh lo xa dữ. Em tưởng chỉ ăn bánh canh thôi?
Thì đúng. Nhưng phải nghiên cứu trước phòng trường hợp em phỏng vấn sâu quá, cần… “mồi nhậu”.
Chúng tôi gọi hai tô bánh canh và một phần cá lóc kho nghệ. Trong lúc chờ đồ ăn, tôi vờ rút sổ tay ra, đóng vai “hội đồng tuyển dụng nghiêm túc”:
Được rồi. Xin hỏi anh, lý do gì khiến anh nghĩ mình phù hợp vị trí “người yêu tương lai”?
Anh ngồi thẳng lưng, tay đan vào nhau, vẻ mặt không khác gì chuẩn bị bước vào vòng phỏng vấn tại công ty đa quốc gia:
Thưa hội đồng, tôi thấy mình hội đủ yếu tố cần thiết: chân thành, biết rửa chén, không ghen tuông vô lý và có thể giữ bí mật… đặc biệt là giữ bí mật về việc từng viết thơ cho cá.
Tôi gật gù, ghi vào sổ:
Ừm. Vậy điểm yếu lớn nhất của anh là gì?
Là đôi khi nói thật quá khiến người khác không tin là thật.
Tôi nhìn anh, lòng tự nhiên chùng xuống một nhịp.
Vậy… anh có từng yêu ai chưa?
Anh im lặng vài giây, rồi nói nhỏ:
Có. Nhưng đó không phải một mối tình… đúng lúc.
Tôi không gặng. Anh tiếp tục:
Cô ấy là chị của bạn thân tôi hồi đại học. Lớn hơn tôi hai tuổi. Lúc tôi thích chị ấy, chị ấy vừa chia tay người yêu. Tôi tưởng mình có cơ hội, nhưng hóa ra… chỉ là vai người thay thế tạm thời cho khoảng trống đó.
“Rồi… sao?”
Tôi yêu thật. Chị ấy cũng quý tôi, nhưng không đủ để yêu. Khi chị ấy quay lại với người cũ, tôi rút lui. Từ đó… tôi không yêu ai nữa. Chỉ nuôi mèo. Và viết thơ cho cá.
Tôi im lặng, bỗng thấy trong ánh mắt anh không chỉ là một người đàn ông hay cười, mà còn là người đã từng đau. Đau nhưng không làm ầm ĩ, không trách móc, chỉ âm thầm rút về phía sau, tự khâu lành vết thương bằng sự hài hước và dịu dàng.
Tôi nói nhỏ:
Em không nghĩ anh lại từng đau nhiều đến vậy.
Anh cười:
Ai cũng có một “câu chuyện cũ”. Chỉ là… ít ai dám kể.
Tôi khẽ thở ra. Lần đầu tiên tôi cảm thấy giữa chúng tôi không còn là những lời nói đùa vô thưởng vô phạt, mà là những mảnh thật thà đang lặng lẽ va vào nhau, tạo thành một thứ gì đó… ấm và gần.
Đồ ăn được mang ra. Tôi vừa thổi tô bánh canh vừa hỏi tiếp:
Nếu em là người yêu anh, anh nghĩ mình có thể làm gì mỗi ngày để khiến em vui?
Anh nhai một miếng cá, vừa ăn vừa nói:
Pha cà phê sáng. Nhắn tin hỏi “hôm nay có mệt không”. Nắm tay khi sang đường. Và nhớ sinh nhật em, cả ngày rụng trứng dù em không nhắc.
Tôi ho sặc vì cười quá đột ngột.
Nghe giống… người yêu lý tưởng quá vậy.
Anh nhún vai:
Ờ, lý tưởng thôi. Còn thực tế là anh nấu mì cũng hơi sống, cà phê thì hơi loãng, nhưng nắm tay thì ấm lắm. Còn nhớ ngày thì phải cài nhắc lịch.
Tôi gật:
Thành thật là điểm cộng lớn đó nha.
Chúng tôi ăn uống xong, tôi định chia hóa đơn thì anh giơ tay ngăn:
Cho anh mời. Dù gì thì hôm nay cũng là buổi “phỏng vấn”, không để ứng viên tự trả tiền nha.
Tôi nhìn anh, mỉm cười:
Vậy lỡ em tuyển anh chính thức rồi thì sao?
Thì… tiền chia đôi. Nhưng hạnh phúc là chia đôi nỗi buồn, nhân đôi niềm vui.
Tôi cười, không đáp. Chỉ có tiếng lòng đang khe khẽ gõ từng nhịp đều đặn:
Có lẽ, người tôi từng hỏi “ở đây có phát người yêu không?” đang ngồi trước mặt tôi rồi.