Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình Phát người yêu CHƯƠNG 2: HỒ SƠ ỨNG VIÊN TỪNG LÀM THƠ TẶNG CÁ, CHƯA TỪNG YÊU AI NGOÀI MÈO

CHƯƠNG 2: HỒ SƠ ỨNG VIÊN TỪNG LÀM THƠ TẶNG CÁ, CHƯA TỪNG YÊU AI NGOÀI MÈO

4:22 chiều – 27/07/2025

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn thêm một lúc, tay vẫn cầm ly cà phê sữa nóng mà không uống nổi một ngụm. Dòng chữ “Tôi muốn ứng tuyển làm người yêu cô” vẫn hiện rõ mồn một, như thể ai đó cố tình hack đời tôi để chuyển từ mục “Ế bền vững” sang “Tình nghi đang hẹn hò”.

Tôi nhắn lại với một câu khá… tỉnh táo:

 Anh đùa tôi hả?

Anh ta trả lời ngay:

 Không đùa. Tôi chỉ không ngờ đơn xin người yêu lại có hiệu lực nhanh thế.

Tôi im lặng vài giây, rồi lại hỏi:

 Thế anh định ứng tuyển kiểu gì? Có hồ sơ không?

Chắc tôi tưởng mình đang chơi game show Người Ấy Là Ai, nhưng không. Anh ấy gửi luôn một tin nhắn dài gần bằng bài văn nghị luận 600 chữ:

HỒ SƠ ỨNG VIÊN

Họ tên: Trần Đăng Khoa

Tuổi: 27, nhưng còn non trong chuyện tình cảm.

Nghề nghiệp: Shipper kiêm chăm mèo, tự nhận là “người giao hàng có tâm nhất khu Gò Vấp.”

Tình trạng: Độc thân từ thuở lọt lòng, chưa từng có người yêu, nhưng từng yêu mèo một cách cuồng nhiệt.

Kỹ năng đặc biệt: Làm thơ, nấu mì trứng siêu tốc, thuộc bảng giá tất cả loại hoa trong vòng bán kính 10km.

Thành tích: Từng viết thơ tặng… cá cảnh của bạn gái thằng bạn thân (không phải cá của bạn gái, mà là cá sống trong hồ của cô ấy).

Tính cách: Vui vẻ, hơi ngố, rất thật. Không nói lời đường mật nhưng biết rửa chén khi bạn gái nấu ăn.

Cam kết: Nếu được nhận, sẽ không biến mất như các đơn hàng COD bị bom. Sẽ kiên nhẫn, trung thành, và có mặt khi trời mưa hoặc khi chủ đơn khóc.

Tôi đọc xong mà bật cười đến mức suýt sặc cà phê.

Tôi nghĩ: “Đời tôi chưa từng có ai tặng thơ, lại càng chưa từng gặp ai làm thơ cho cá cảnh. Nếu đây là kiểu PR bản thân mới của thế hệ shipper, thì đúng là tôi đã sống quá đơn điệu.”

Tôi hỏi lại:

 Anh thiệt không? Giao hoa xong mà còn đọc đơn người ta viết dán trên tủ lạnh hả?

Anh ta nhắn:

 Tại đơn hay quá nên không đọc không được. Với lại tôi… tò mò. Thế giới này có người viết đơn xin phát người yêu, thì tôi nghĩ mình cũng có thể nộp đơn thử, biết đâu có duyên.

Tôi không biết tại sao lại tiếp tục trò chuyện với một người hoàn toàn xa lạ như vậy, nhưng từng câu trả lời của anh ấy khiến tôi không thể rời mắt.

Tôi hỏi:

 Thế anh có thể nói thật không? Sao anh chưa từng có người yêu? Hay là… cũng giống tôi, bị “vũ trụ” bỏ quên?

Anh ấy gửi sticker mặt cười lăn lộn, rồi gõ:

 Có thể là do tôi thích mèo hơn người. Hoặc là do tôi từng yêu sai thời điểm. Hồi năm nhất đại học, tôi thích một cô bạn học cùng lớp, nhưng cô ấy chỉ coi tôi như bạn thân. Tôi không trách gì. Chỉ là… sau lần đó, tôi thấy thà yêu mèo còn ít bị tổn thương hơn.

Tôi phì cười. Một người đàn ông thẳng thắn đến lạ.

Tôi hỏi tiếp:

 Thế nếu tôi đồng ý cho anh cơ hội ứng tuyển, anh định làm gì trước tiên?

Anh ấy trả lời:

 Tôi sẽ mời cô đi uống trà sữa. Nhưng nếu cô không thích ngọt, tôi sẽ đổi thành cà phê. Nếu cô không thích cà phê, tôi sẽ tự pha chanh muối mang theo. Chứ nhất định không để cô thấy mình vô vị.

Lúc đó, tôi tự hỏi: “Sao có người lạ mà nói chuyện tự nhiên như thể đã quen mình từ kiếp trước?”

Tôi không vội đồng ý. Chuyện quan trọng như duyên phận, đâu thể quyết định trong một buổi sáng chỉ vì một bó hoa và cái đơn dán trên tủ lạnh. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ được cảm giác… có chút gì đó rung rung ở khóe tim. Giống như lần đầu nhìn thấy ánh mặt trời sau chuỗi ngày mưa dầm.

Chiều hôm ấy, anh nhắn:

 Nếu được, tôi xin hẹn gặp cô uống nước. Không phải hẹn hò. Chỉ là để nộp hồ sơ bản cứng. Chứ gửi tin nhắn hoài sợ bị đánh giá là thiếu chỉn chu.

Tôi đồng ý. Nhưng có điều kiện:

 Phải mang theo thơ tặng cá. Tôi muốn đọc thử xem “ứng viên người yêu” của tôi hồi xưa lãng mạn cỡ nào.

Anh ấy trả lời:

 Chấp nhận. Nhưng cô đừng cười nha. Hồi đó tôi nghĩ cá cũng có cảm xúc.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ trong hẻm. Anh đến đúng giờ, mặc áo sơ mi xanh, quần jean, tay cầm cuốn sổ nhỏ đã sờn gáy.

Tôi cười, không tin được mình đang đọc thơ viết cho cá trong một buổi gặp mặt giống như… phỏng vấn tình cảm.

Bài thơ ghi bằng bút mực xanh, chữ nghiêng nghiêng:

 Cá ơi, em có biết không

 Trong hồ nước nhỏ, em bơi thong dong

 Anh nhìn em qua lớp kính

 Lòng bỗng xao xuyến như lần đầu thấy nắng hồng.

 Em chẳng nói gì, cũng chẳng nhìn anh

 Chỉ vẫy đuôi nhẹ nhàng trong gió nước

 Nhưng anh hiểu… có những yêu thương

 Chỉ cần im lặng, vẫn vang vọng khôn cùng.

Tôi gập cuốn sổ lại, cười như thể vừa xem xong một tập phim cổ tích thời hiện đại.

 Em chưa từng thấy ai làm thơ cho cá mà hay như vậy.

Anh nhún vai, cười hiền:

 Hồi đó cô gái ấy nuôi cá, còn tôi nuôi thơ. Chỉ tiếc… cá hiểu tôi, còn người thì không.

Tôi nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy giữa một thành phố ồn ào và đầy nhiễu loạn, lại có người dịu dàng đến thế.

Và tôi nghĩ… nếu vũ trụ thật sự phát người yêu, thì lần này có lẽ tôi đã nhận được một món hàng hiếm:

Người ấy đến không vội vàng, chẳng hoa lệ, nhưng đủ để tôi muốn mở lòng.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00