Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình Phát người yêu CHƯƠNG 1: MỘT ĐƠN ĐẶT HÀNG ĐẶC BIỆT

CHƯƠNG 1: MỘT ĐƠN ĐẶT HÀNG ĐẶC BIỆT

4:21 chiều – 27/07/2025

Nếu có một ngành nghề nào dành riêng cho những người độc thân lâu năm mà vẫn không bỏ cuộc, tôi tự tin mình có thể lên làm… giám đốc điều hành. Ấy là tôi nói nghiêm túc. Vì tính đến thời điểm này, tôi  Lê Thị Nhi, 25 tuổi, chưa từng có một mối tình nào ra hồn, và đặc biệt là chưa từng được ai phát cho một người yêu.

Thực ra, hồi lớp 10 tôi từng thích một bạn nam ngồi bàn trên, nhưng chưa kịp tỏ tình thì bạn ấy đã có bồ. Người yêu của bạn ấy lại chính là nhỏ bạn thân của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nếm mùi “tình đơn phương”, và cũng là lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác ăn kẹo đắng mà vẫn phải cười tươi như chưa từng bị tổn thương.

Tôi từng hỏi nhỏ Nga  bạn thân thời đại học của mình:

 Mày thấy tao thiếu gì mà tới giờ vẫn chưa có bồ?

 Thiếu người thương.

 Cảm ơn mày rất nhiều. Rất sâu sắc. Tao sẽ đi in câu nói này lên áo khoác đồng phục nhóm để mỗi lần tụi mình đi chơi, tao khỏi phải giải thích dài dòng.

Nói vậy thôi, chứ tôi chưa bao giờ là kiểu người bi lụy. Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu không phải là thứ mà mình cứ gào lên là có. Nó giống như mua đồ online  phải chờ, phải có duyên, và có khi còn dính nhầm hàng lỗi.

Nhưng tôi vẫn thử.

Tôi từng đi coi bói. Bà thầy nói tôi “mệnh đào hoa vương”, nên duyên tới trễ nhưng chất lượng. Tôi về hí hửng chờ hoài, đợi mãi, mà thứ tới nhanh nhất vẫn là… hóa đơn điện nước.

Cũng từng có thời gian tôi tải các app hẹn hò, lướt qua lướt lại như người bán cá lướt danh bạ. Có lần, thấy một anh chàng ghi bio: “Chỉ tìm người cùng ăn cơm và cùng trả tiền.” Tôi vuốt trái không suy nghĩ. Tôi không chê ai nghèo, nhưng nghèo mà còn keo thì thôi xin để dành cho xã hội.

Lần khác, một anh tên Vinh, ảnh đại diện khá sáng sủa, inbox tôi:

 Em ơi, ở đây có phát người yêu không?

Tôi bật cười. Lần đầu tiên có người hỏi tôi câu mà tôi vẫn thường hỏi thế giới. Tôi trả lời:

 Có! Nhưng phát theo đợt, đợi ship hơi lâu. Anh chịu chờ được không?

Vinh seen mà không rep. Có lẽ anh tưởng tôi đang troll.

Kể từ hôm đó, tôi quyết định dẹp luôn chuyện tìm người yêu bằng công nghệ. Tôi quay về với thế giới thực, nơi mà mình có thể nhìn mặt  nghe giọng  cảm nhận trực tiếp.

Chỉ là… thế giới thực cũng chẳng ưu ái tôi hơn bao nhiêu.

Mỗi lần về quê, má tôi lại thở dài:

 Má không cần gì nhiều, chỉ mong có thằng rể để ba mày nở mày nở mặt với hàng xóm.

Tôi bật cười.

 Má yên tâm. Con chưa có rể, nhưng con có tấm lòng nhân hậu. Thằng rể thì mai mốt phát.

Má tôi nhăn mặt, chắc má định nói “phát người yêu đâu phải đi chợ mua rau”, nhưng rồi má im lặng. Có thể má hiểu, hoặc có thể má mệt vì tôi quá “tấu hài”.

Rồi một hôm, sau khi dọn dẹp nhà cửa, tôi ngồi thừ ra trước màn hình laptop, gõ vào Google dòng chữ:

“Làm sao để tìm người yêu không cần ra đường?”

Google hiện ra đủ thứ, nào là “thử pháp sư tình yêu”, “bày mâm cúng Thần Duyên”, thậm chí có cả bài khấn “tìm bạn đời cấp tốc”. Tôi lăn lộn cười ngặt nghẽo rồi nghĩ: sao mình không tự chế ra một đơn xin… phát người yêu?

Thế là tôi mở Word, gõ như thể đang viết đơn xin việc.

 

ĐƠN ĐỀ NGHỊ PHÁT NGƯỜI YÊU

Kính gửi: Vũ trụ, ông Trời, bà Duyên, hoặc bất kỳ đơn vị có thẩm quyền phát người yêu nào.

Tôi tên là Lê Thị Nhi, sinh năm 1999, cư ngụ tại một hành tinh nhỏ mang tên Trái Đất, khu vực thường xuyên nóng bức và thiếu người thương. Nay tôi làm đơn này, mong được duyệt cấp một người yêu  đúng quy chuẩn, hợp tình và được phép yêu dài lâu.

Yêu cầu:

 Không cần đẹp trai, miễn có duyên cười để tôi khỏi cô đơn.

 Không cần đại gia, miễn không xin tiền tôi mua trà sữa.

 Không cần lãng mạn ngôn tình, miễn biết đi bộ với tôi dưới mưa mà không ca cẩm.

 Không cần nói “Anh yêu em” mỗi ngày, miễn hành động thể hiện anh không muốn mất tôi.

Tôi cam kết:

 Nếu được cấp phát, tôi sẽ bảo quản cẩn thận, tránh để ghen tuông hay im lặng kéo dài gây hư hao tình cảm.

 Tôi sẽ không giận hờn vô cớ quá ba ngày, không lục điện thoại, và sẽ nấu ăn khi rảnh (dù tay nghề còn hơi non).

 Tôi sẽ trân trọng người yêu như món quà hiếm có từ vũ trụ. Nếu có duyên đi xa, nguyện cùng dựng mái nhà, nơi có tiếng cười và những bữa cơm đủ đầy.

Người làm đơn

(đang ế  nhưng không tuyệt vọng): LÊ THỊ NHI

 

Viết xong, tôi in đơn ra, dán ngay cửa tủ lạnh. Tôi còn đăng story Instagram: “Nếu vũ trụ đọc được đơn này, làm ơn duyệt nhanh nha!”

Bạn bè vào react trái tim ầm ầm. Một đứa còn hỏi:

 Mày định đăng ký luôn cả trên app bưu điện để phát nhanh không?

Tôi cười lăn. Nhưng rồi sáng hôm sau, chuyện bất ngờ xảy ra.

Khoảng 7 giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn Zalo từ một số lạ. Tin nhắn kèm ảnh bó hoa hồng nhỏ với dòng chữ:

“Gửi cô gái đã nộp đơn xin người yêu. Tôi tình cờ nhận được đơn. Cho tôi ứng tuyển nhé?”

Tôi trợn tròn mắt. Gửi tin nhắn lại:

 Ai vậy ạ?

Người kia trả lời nhanh gọn:

 Shipper hôm qua giao hoa cho cô. Thấy đơn dán trên tủ lạnh, tò mò nên đọc. Nếu cô không chê… tôi muốn thử.

Tôi không biết nên cười hay nên gọi điện thoại than thở với đứa bạn thân. Nhưng một điều chắc chắn là:

Đơn xin phát người yêu của tôi… đã lọt vào tay một ứng viên thật sự.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00