Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Nơi bắt đầu Chương 4: Sự thật được phơi bày

Chương 4: Sự thật được phơi bày

3:28 chiều – 27/07/2025

Một buổi sáng mùa đông, khi những tia nắng đầu tiên lấp ló qua cửa sổ, Hà Linh ngồi một mình trong căn bếp nhỏ của mình, tay cầm tách cà phê ấm. Cô đã cố gắng tìm một chút bình yên trong những ngày tháng đau đớn, và dù không dễ dàng gì, cô vẫn phải tiếp tục sống. Dương đã không về nhà suốt ba ngày qua, và Hà Linh cảm thấy mình như đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác, nơi không còn sự hiện diện của người mà cô đã yêu thương vô điều kiện.

Khi tờ lịch treo trên tường chuyển sang ngày mới, Hà Linh quyết định rằng đã đến lúc phải đối mặt với sự thật. Cô không thể tiếp tục sống trong sự mờ mịt và những lời dối trá. Cô cần phải biết rõ những gì đã xảy ra, những lý do thực sự khiến Dương thay đổi, và liệu còn có cơ hội nào để cứu vãn tình yêu này hay không.

Cô rời khỏi căn bếp, đi vào phòng khách và mở tủ quần áo, lôi ra một chiếc vali nhỏ. Cô bắt đầu xếp những thứ cần thiết vào vali: vài bộ quần áo, một số tài liệu cá nhân, và chiếc hộp nhỏ chứa bức thư mà cô đã viết cho Dương. Cô quyết định sẽ đến gặp Dương để đưa cho anh bức thư và tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Hà Linh bước ra khỏi nhà, lòng đầy quyết tâm và lo lắng. Cô không biết mình sẽ gặp phải những gì, nhưng cô biết rằng mình không thể sống mãi trong sự mơ hồ này. Cô lái xe đến văn phòng của Dương, nơi anh thường xuyên làm việc, với hy vọng rằng sẽ tìm được anh và có cơ hội giải quyết mọi chuyện.

Khi cô đến nơi, cô thấy văn phòng vắng vẻ, và chỉ có vài nhân viên còn lại. Cô hỏi một nhân viên lễ tân về Dương, và được biết anh đã rời khỏi văn phòng sớm để tham gia một cuộc họp quan trọng ở một địa điểm khác. Hà Linh cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô quyết định chờ đợi ở một quán cà phê gần đó, hy vọng rằng anh sẽ quay lại sớm.

Tại quán cà phê, Hà Linh ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô đã yêu Dương rất nhiều, và những gì đang xảy ra bây giờ dường như là một cơn ác mộng không thể thoát ra. Cô tự hỏi liệu có phải tình yêu của mình không đủ mạnh mẽ, không đủ sức mạnh để giữ anh lại. Nhưng bất chấp nỗi đau, cô biết rằng cô phải làm gì đó để giải quyết tình hình.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, Hà Linh thấy Dương bước vào quán cà phê, dáng vẻ mệt mỏi và căng thẳng. Anh dường như không nhận thấy sự hiện diện của Hà Linh ngay lập tức. Cô hít một hơi sâu, rồi đứng dậy và tiến về phía anh. 

“Dương,” cô gọi nhẹ nhàng, nhưng âm thanh của cô có vẻ yếu ớt, như thể bị chôn vùi dưới lớp sương mù của sự lo lắng.

Dương ngẩng lên, ánh mắt của anh phản ánh sự ngạc nhiên và khó hiểu. “Linh? Sao em lại ở đây?”

“Chúng ta cần nói chuyện,” Hà Linh nói, cố gắng giữ giọng mình không bị run rẩy. Cô cảm thấy như có hàng triệu câu hỏi đang sục sôi trong lòng mình. “Anh có thể dành chút thời gian cho em không?”

Dương nhìn cô, rồi thở dài, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh. Họ ngồi đối diện nhau, và không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Hà Linh lôi chiếc hộp nhỏ ra từ trong túi, đưa cho Dương.

“Đây là bức thư em viết cho anh,” cô nói. “Em muốn anh đọc nó, và sau đó chúng ta có thể nói chuyện về mọi thứ.”

Dương nhận lấy bức thư, mở ra và đọc từng dòng chữ. Trong khi anh đọc, Hà Linh cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, và cô không thể ngừng lo lắng về phản ứng của Dương.

Khi Dương đọc xong, anh đặt bức thư xuống, nhìn Hà Linh bằng ánh mắt đầy sự mệt mỏi. “Linh, anh xin lỗi. Anh không biết mình đã làm em đau đến vậy.”

Hà Linh nhìn thẳng vào mắt anh, không thể giữ im lặng thêm nữa. “Dương, anh cần phải nói cho em biết sự thật. Tại sao anh lại thay đổi? Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này? Em đã cố gắng hết sức để giữ chúng ta bên nhau, nhưng dường như tất cả mọi thứ đều không có ý nghĩa nữa.”

Dương cúi đầu, giọng anh lạc đi. “Anh đã không thành thật với em. Anh đã có một mối quan hệ khác… với một người bạn từ công ty. Anh biết rằng anh đã làm sai, và anh rất hối tiếc. Anh không biết làm thế nào để sửa chữa mọi thứ.”

Những lời nói của Dương như một cú sốc mạnh mẽ đối với Hà Linh. Cô cảm thấy mình như bị đẩy ra khỏi một vách đá, rơi vào một vực thẳm không đáy. Cô đã nghi ngờ, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sự thay đổi của Dương lại có nguyên nhân như vậy. 

“Anh đã lừa dối em suốt thời gian qua,” Hà Linh nói, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt. “Vậy còn tình yêu mà anh từng nói? Vậy còn những lời hứa hẹn? Tất cả đều chỉ là dối trá sao?”

Dương im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Sự im lặng kéo dài như một sự xấu hổ không thể tả. Hà Linh cảm thấy mình như bị bao phủ bởi một cơn bão tồi tệ, và không biết phải làm gì để vượt qua nó.

“Hà Linh, anh xin lỗi,” Dương nói với giọng khẩn thiết. “Anh không biết làm thế nào để bù đắp cho em. Anh yêu em, nhưng anh đã mắc sai lầm nghiêm trọng. Anh muốn sửa chữa mọi thứ, nhưng anh biết điều đó có thể không còn đủ nữa.”

Hà Linh lắc đầu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Dương, em không biết liệu có thể tha thứ cho anh hay không. Nhưng em biết rằng em không thể sống mãi trong tình trạng này. Em cần phải tìm cho mình một con đường khác, một nơi mà em có thể hạnh phúc và bình yên.”

Dương nhìn cô với sự thất vọng và đau đớn. “Linh, đừng đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ em ở lại.”

Nhưng Hà Linh đã quyết định. Cô đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, lòng nặng trĩu. “Tạm biệt, Dương. Em không thể tiếp tục như thế này nữa. Em cần phải làm cho mình hạnh phúc.”

Hà Linh ra khỏi quán cà phê, trái tim cô đau đớn nhưng cũng cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Cô đã đối mặt với sự thật, và giờ đây cô cần phải làm những gì tốt nhất cho bản thân mình. Dù nỗi đau không thể biến mất ngay lập tức, nhưng cô biết rằng quyết định này là bước đầu tiên để tìm lại sự bình yên và hạnh phúc.

Khi đêm buông xuống, Hà Linh lái xe trở về nhà với một cảm giác mới mẻ. Cô không biết điều gì sẽ đến trong tương lai, nhưng cô cảm thấy mình đã bắt đầu một hành trình mới. Hành trình này có thể đầy thử thách, nhưng cô đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả, vì cô biết rằng mình xứng đáng với tình yêu và hạnh phúc thật sự.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00