Hạnh nhìn nàng, bảo:
” Tớ ước, khi con cái lớn rồi, cũng có thể sống bình yên như cậu. Có một góc nhỏ chỉ của riêng mình.
Nàng cười:
” Tớ thì vẫn ước, có một người nào đó, sẽ tự nhiên bước vào cuộc sống này, không cần cố gắng níu kéo hay sắp đặt. Nếu không có thì thôi, một mình cũng chẳng tệ.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng không viết gì. Chỉ ngồi bên Hạnh, nghe tiếng gió ngoài hiên, và biết rằng: dù có cô đơn hay không, có tình yêu hay không ” tình bạn vẫn là một điều kỳ diệu đủ để khiến lòng người ấm lại trong những ngày đầy gió.
Hạnh rời đi vào sáng sớm, sau bữa cháo gà và tách trà sen vừa kịp nhả hương. Trước khi lên xe, cô quay lại dặn:
” Khi nào thấy buồn quá, gọi tớ. Không cần nói gì đâu, chỉ cần nghe nhau thở là đủ.
Nàng gật đầu. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi nhẹ lên mái tóc Hạnh. Thứ ánh sáng đầu ngày ấy khiến người ta có cảm giác như mọi điều đều có thể bắt đầu lại ” kể cả một trái tim từng sứt mẻ.
Sau buổi chia tay, nàng trở về với những ngày lặng lẽ của mình. Nhưng lạ thay, những ngày ấy không còn đặc quánh nỗi buồn như trước. Một mình, nhưng không cô đơn. Một mình, nhưng có những tin nhắn hỏi thăm, những cuộc gọi lúc khuya, những lần đi chợ, nhận ra mình vẫn còn thói quen mua thêm một phần chỉ vì đã từng có ai đó cùng ăn.
Thỉnh thoảng, nàng vẫn nhận được tin nhắn từ người cũ. Những câu vu vơ như:
Dạo này em vẫn uống trà sen chứ?
Hay:
Con phố nhỏ hôm ấy mình đi qua, anh vừa ghé lại. Vẫn thế, vẫn lặng lẽ như em.
Nàng đọc rồi để đó. Không xóa, cũng chẳng trả lời. Không phải vì giận. Mà bởi vì, đến một thời điểm nào đó trong đời, ta sẽ học được cách trân trọng quá khứ mà không nhất thiết phải giữ lại người từng thuộc về nó.
Mùa đông chạm ngõ bằng những cơn mưa dầm. Trời lạnh hơn, đêm dài hơn, nhưng tâm nàng lại nhẹ hơn. Không còn thức trắng vì một ai đó đã lâu không còn ở bên. Không còn đợi chờ những tin nhắn không hồi đáp. Cũng không còn khóc vào những đêm chỉ có gối làm bạn.
Một chiều cuối năm, nàng đạp xe qua cánh đồng làng, dừng lại dưới gốc gạo già. Nhìn trời đổi màu, nàng rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh rồi đăng kèm dòng chữ:
“Tôi vẫn sống tốt. Một mình, nhưng không cô đơn. Cảm ơn những ngày đã qua, vì đã khiến tôi hiểu: không ai có thể làm đầy khoảng trống trong ta, nếu ta chưa tự lấp đầy nó trước.”
Bài viết được nhiều người thả tim, trong đó có một cái tên quen thuộc. Nhưng nàng chỉ lướt qua, không để lại dấu chấm hỏi hay một lời nhắn. Vì khi bình yên đã ngự trị trong lòng, ta không còn cần câu trả lời cho những điều đã cũ.
Hôm đó, nàng ngủ một giấc sâu, không mộng mị. Mưa rơi ngoài hiên, đều đều như tiếng thở của lòng mình. Lặng lẽ. Đủ đầy. Và an nhiên.
Hết.