Tiếng chuông báo thức reo lên lúc 6 giờ sáng, kéo Hà Vy ra khỏi giấc mơ dở dang. Cô với tay tắt đồng hồ, nằm thêm năm phút, rồi bước ra khỏi chăn. Mùa đông thành phố không lạnh thấu xương như miền Bắc, nhưng đủ se se để một người sống một mình cảm thấy hơi buốt ở đầu ngón tay.
Căn phòng cô trọ nằm trong một con hẻm nhỏ, tường vôi vàng cũ kỹ, sàn gạch hoa đã loang lổ những mảng thời gian. Mỗi sáng, Hà Vy tự pha cho mình một ly cà phê đen không đường, đứng bên cửa sổ nhìn dòng người tấp nập phía xa. Bên kia đường là một tiệm bánh mì nhỏ, bà chủ hay mở nhạc bolero, đôi lúc là cải lương. Những giai điệu xưa cứ lặng lẽ trôi vào tâm trí cô, như một dòng nước ấm, không quá sôi nổi, nhưng khiến người ta thấy thân thuộc.
Bảy giờ mười lăm, cô đội nón bảo hiểm, bước lên chiếc xe cub cũ kỹ đã theo cô từ thời sinh viên. Chiếc xe không nhanh, không êm, nhưng lại mang một sự an toàn kỳ lạ như chính nhịp sống của Hà Vy, chậm rãi mà chắc chắn.
Con đường đến công ty dài khoảng mười lăm phút, đi qua một cây cầu nhỏ, nơi buổi sáng thường có người bán xôi và mấy em sinh viên phát tờ rơi. Hà Vy luôn dừng xe đúng chỗ ngã tư, không chen lấn, không vội vàng, như thể cô chẳng bao giờ bị trễ làm.
Công ty nơi cô làm việc là một studio thiết kế nhỏ, chỉ có tám người. Cô không thân ai quá, nhưng cũng chẳng ghét ai. Mối quan hệ giữa người với người ở đây giống như những đường kẻ trong một bản vẽ kỹ thuật: rõ ràng, rành mạch, không chồng chéo. Hà Vy ngồi ở bàn góc gần cửa sổ, nơi có ánh sáng xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi vào màn hình máy tính mỗi buổi trưa.
Giờ nghỉ trưa, người khác kéo nhau đi ăn quán quen, Hà Vy thì đem theo hộp cơm từ nhà. Một phần vì tiết kiệm, một phần vì cô thích ăn những gì mình nấu. Canh rau dền, trứng chiên nước mắm, cơm gạo lứt. Cô không theo đuổi lối sống lành mạnh một cách cực đoan, nhưng cũng không tùy tiện. Trong mọi thứ, cô luôn giữ cho mình một ranh giới vừa đủ.
Chiều tan ca, trời sẫm màu. Thành phố giờ này đông xe, tiếng còi inh ỏi như gió rít qua tai. Hà Vy chầm chậm chạy xe về, tạt ngang chợ nhỏ mua bó rau muống và ít thịt bò. Cô thích cảm giác được chọn từng cọng rau, trả giá với bà cụ bán hàng quen, và mỉm cười khi nhận bịch đồ ăn thơm mùi lá chuối.
Về đến phòng, cô bật đèn vàng, cắm một bản nhạc jazz nhẹ, rồi thong thả nấu ăn. Căn bếp nhỏ gọn ghẽ, những chiếc lọ thủy tinh đựng gia vị được sắp xếp ngăn nắp. Cô rửa rau, luộc trứng, xào bò với tỏi. Cơm xới ra chén sứ trắng, thêm chút ớt, chút nước tương, đặt lên bàn ăn gỗ nhỏ. Không ai ngồi đối diện, nhưng Hà Vy vẫn mỉm cười.
Tối, cô trải thảm tập yoga dưới sàn. Mỗi động tác cúi người, giãn vai, thở đều như gột rửa một ngày bộn bề. Sau khi tắm nước ấm, cô ngồi lên chiếc ghế lười cạnh giá sách, mở một cuốn tiểu thuyết Nhật Bản, đôi lúc nhấp một ngụm trà hoa cúc. Cô đọc chậm, không vì thiếu thời gian, mà vì muốn từng dòng chữ ngấm vào mình.
Trước khi ngủ, Hà Vy mở cuốn sổ nhỏ, viết vài dòng ngắn:
> “Hôm nay bầu trời đẹp. Mình đi làm về lúc 6h30, gặp một bà cụ lưng còng vẫn bán chuối nướng trước chợ. Mình mua 2 trái, một ăn ngay, một để mai. Có lúc lòng người cũng nên giản dị như vậy.”
Đèn tắt. Thành phố vẫn rì rầm sau cánh cửa. Trong căn phòng chỉ còn tiếng quạt máy quay đều. Hà Vy nằm nghiêng, kéo chăn lên ngực. Một ngày nữa trôi qua.
Cô không cô đơn. Chỉ là, cô đang sống cùng chính mình.
Chiều thứ Bảy, Hà Vy không hẹn với ai. Cô dậy muộn hơn mọi ngày, lười biếng nằm lắng nghe tiếng gió đập nhẹ qua cửa sổ. Nắng hắt lên trần nhà những vệt lung linh, rơi qua tấm rèm trắng, vẽ nên những hình thù vô định trên bức tường tróc sơn.
Tám giờ rưỡi, cô mới rời giường. Rửa mặt bằng nước mát, buộc tóc gọn, rồi pha cho mình ly cà phê sữa đá. Hôm nay không vội. Cô mở laptop, mở danh sách ảnh đang chỉnh dở. Trong thư mục có ảnh nắng xuyên qua lá, ảnh chú chó nằm ngáp dài trước quán nước, ảnh một ông già ngủ gục sau xe hàng rong. Nhưng nổi bật nhất là tấm chụp một cô gái đang cười rạng rỡ bên bức tường màu vàng, tay ôm bó hoa cúc họa mi.
Hà Vy thích chụp người, nhưng không phải những bức ảnh tạo dáng hoàn hảo mà là khoảnh khắc họ thả lỏng, thật sự là chính mình.
Mười giờ sáng, cô khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng, quần jeans bạc màu và chiếc túi vải đeo chéo. Cô lôi chiếc máy ảnh Canon cũ ra, phủi bụi, kiểm tra pin và thẻ nhớ. Đã lâu rồi cô mới lại thấy mình háo hức như vậy, như thể sắp gặp lại một người bạn thân sau nhiều ngày xa cách.