Chương 3: Lời nguyền từ quá khứ
Bóng đêm không bao giờ khoan dung cho những ai lạc bước. Vào những ngày không trăng, khi ánh sáng chỉ còn là thứ hư ảo, gánh hát lại xuất hiện, âm thầm nhưng đầy ám ảnh, thu hút thêm những nạn nhân mới.
Tin đồn về gánh hát hồ ly lan khắp các làng lân cận, trở thành một cơn ác mộng chung của mọi người dân. Không ai biết nguồn gốc thực sự của gánh hát, nhưng điều duy nhất họ hiểu rõ: nếu nghe thấy tiếng hát của hồ ly, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Trong khi những gia đình tang tóc vẫn chưa nguôi ngoai trước cái chết bí ẩn của con em mình, lão Dương, trưởng làng Lạc Giang, quyết định tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của gánh hát này. Lão Dương là một người giàu kinh nghiệm, đã sống qua nhiều cuộc bể dâu và chứng kiến biết bao điều dị thường ở vùng quê hẻo lánh này. Lão tin rằng trong quá khứ, nơi đây từng xảy ra điều gì đó kinh hoàng mà gánh hát hồ ly có liên quan.
Lão bắt đầu điều tra bằng cách tìm đến một ngôi làng cũ, nơi mà lão nghe kể rằng trước đây từng có một gánh hát tương tự xuất hiện. Vùng đất ấy đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước, không ai còn nhớ chính xác nó bị hủy diệt ra sao, chỉ biết rằng tất cả dân làng đều biến mất một cách bí ẩn.
Lão Dương, dù đã già yếu, vẫn quyết định lên đường đến ngôi làng ấy, mang theo niềm tin rằng sự thật về gánh hát hồ ly sẽ nằm ở đó.
Trời chiều dần buông, lão Dương bước chân vào con đường dẫn đến ngôi làng hoang tàn. Cỏ dại mọc cao ngang đầu, che lấp những ngôi nhà cũ kỹ đổ nát. Không khí ở đây lạnh lẽo khác thường, khiến lão rùng mình mỗi khi cơn gió thổi qua. Cảm giác như ngôi làng này đã bị bỏ quên từ thế giới, như chưa từng tồn tại trong ký ức con người.
Lão tiến vào trung tâm làng, nơi chỉ còn lại tàn tích của một ngôi đền cổ. Những bức tượng đá bị ăn mòn bởi thời gian đứng trơ trọi giữa bãi đất trống, trông như những bóng ma bất động. Trước khi lão kịp tiến vào bên trong, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau.
“Ông lão… ông không nên ở đây.”
Lão Dương giật mình quay lại. Trước mặt lão là một người đàn ông gầy gò, gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu như chứa đầy nỗi u uất. Hắn khoác một tấm áo rách nát, đôi tay run rẩy như thể cả cuộc đời đã bị bóng tối ăn mòn.
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây một mình?” Lão Dương hỏi, đôi mắt sắc sảo không rời khỏi kẻ lạ mặt.
“Tôi… là người duy nhất còn sống sót.” Người đàn ông thều thào, giọng nói của hắn như bị vỡ vụn giữa không gian tĩnh mịch. “Cách đây nhiều năm, ngôi làng này từng giống như làng của ông, cũng bị ám bởi gánh hát ma quái. Nhưng không ai tin… cho đến khi quá muộn.”
Lão Dương cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe những lời này. Hắn nói tiếp, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi: “Hồ ly… không phải là một câu chuyện dân gian. Nó tồn tại thật, và nó sống bằng cách hút cạn sinh khí của con người thông qua tiếng hát. Lần lượt, từng người trong làng bị mê hoặc, bị nó dẫn dắt đến cái chết. Và tôi là kẻ may mắn duy nhất thoát được… nếu có thể gọi đó là may mắn.”
“Ngươi biết cách để ngăn chặn nó không?” Lão Dương hỏi, giọng lão trở nên khẩn trương.
Người đàn ông lắc đầu chậm rãi. “Không ai có thể thoát được hoàn toàn khỏi hồ ly một khi đã nghe thấy tiếng hát của nó. Nó điều khiển người nghe, biến họ thành những con rối không còn ý chí. Nhưng…” Hắn ngập ngừng, đôi môi khẽ run lên. “Có một thứ… một thứ duy nhất có thể tạm thời cản bước nó.”
Lão Dương nhíu mày. “Là gì?”
“Hồ ly bị giam cầm bởi lời nguyền cổ xưa trong những vùng đất bị quên lãng. Nếu chúng ta có thể tìm ra gốc gác của lời nguyền này và phá hủy nó, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội giải thoát cho mọi người.”
Người đàn ông dẫn lão Dương vào ngôi đền cổ, nơi hắn tin rằng chứa đựng manh mối về lời nguyền của hồ ly. Bên trong ngôi đền, ánh sáng mờ nhạt chiếu qua những khe nứt trên tường, tạo ra những bóng đen kỳ dị. Ở giữa sàn nhà là một bức phù điêu lớn khắc hình một con hồ ly chín đuôi, mắt đỏ rực như máu.
“Hồ ly này đã tồn tại hàng thế kỷ, hút sinh lực từ con người để duy trì sự sống của mình,” người đàn ông nói, giọng hắn trầm hẳn lại. “Nó không chỉ đơn thuần là một linh hồn lang thang. Nó là một thực thể bị nguyền rủa, bị ràng buộc với nơi này bởi sự tàn độc của chính mình. Mỗi lần nó xuất hiện, nó tìm kiếm những linh hồn dễ bị điều khiển, những người yếu đuối về tâm trí hoặc lòng tham không đáy.”
Lão Dương ngước nhìn bức phù điêu, cảm giác rợn ngợp lan tỏa khắp cơ thể. Lão không thể rời mắt khỏi đôi mắt đỏ rực của con hồ ly trong hình, như thể nó đang nhìn thẳng vào tâm can lão.
“Làm sao chúng ta phá hủy nó?” Lão hỏi, giọng trở nên khàn đục.
Người đàn ông cúi xuống, chỉ vào một dòng chữ cổ xưa khắc dưới bức phù điêu. “Chỉ có máu của người có duyên với hồ ly mới có thể giải thoát nó. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc… kẻ đó sẽ hy sinh.”
Lão Dương ngây người. “Máu của người có duyên? Là sao?”
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt mệt mỏi của hắn chậm rãi nhìn về phía xa xăm. “Trong số những người bị hồ ly mê hoặc, sẽ có một kẻ mà hồ ly chọn làm nguồn sống chính. Hắn là kẻ duy nhất có thể kết thúc trò chơi này, nhưng cũng sẽ là người phải đánh đổi cả mạng sống của mình.”
Trở về làng, lão Dương biết rằng lão không còn nhiều thời gian. Gánh hát sẽ sớm xuất hiện trở lại, và nếu không tìm ra kẻ có duyên với hồ ly trước khi quá muộn, cả làng Lạc Giang sẽ chịu chung số phận với ngôi làng ma quái kia.
Những tiếng hát ma mị vẫn vang lên trong đêm, như lời thì thầm của tử thần. Lão Dương phải nhanh chóng tìm ra sự thật và chấp nhận cái giá đắt để chấm dứt cơn ác mộng kéo dài này.
Nhưng ai sẽ là kẻ được chọn để hy sinh? Và liệu máu của người đó có đủ mạnh để giải thoát cho tất cả, hay chỉ đơn thuần là một cái bẫy của hồ ly để tiếp tục trò chơi tàn khốc của nó?
Gánh hát đang chờ đợi.