Chương 19: Sự Thật Bị Chôn Vùi
Linh đứng giữa tàn tích của gánh hát, cảm nhận được hơi thở của quá khứ đang vây quanh. Cô hít một hơi thật sâu, lòng dũng cảm trỗi dậy. Bằng cách nào đó, cô cần tìm thấy hồ ly, cần đưa nàng trở về với chính mình.
Điều đầu tiên mà Linh cần làm là khám phá những bí mật mà gánh hát đã che giấu. Cô tìm kiếm trong những đống đổ nát, những trang giấy cũ, những mảnh vỡ của cuộc đời mà hồ ly đã từng sống. Linh nghĩ rằng những kỷ niệm sẽ dẫn dắt cô đến nguồn cơn của bóng tối.
Cô thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bị bám đầy bụi và rêu. Khi mở ra, một làn khói nhẹ thoát ra, và bên trong là những chiếc vé cũ, những bức hình của những nghệ sĩ trong gánh hát. Cô chạm vào một bức hình, và bất ngờ, hình ảnh một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tâm trí cô hồ ly, trước khi nàng trở thành thực thể kinh hoàng.
“Ta đã từng sống như một con người bình thường,” giọng nói thì thầm vang lên từ trong ký ức. “Ta từng yêu, từng mơ mộng… trước khi bị mọi người bỏ rơi.”
Linh nhắm mắt, để những hình ảnh tràn vào tâm trí. Cô thấy hồ ly đứng trên sân khấu, mỉm cười rạng rỡ trong trang phục lấp lánh. Những khán giả đều say mê nhìn nàng, nhưng cũng đầy ghen tỵ. Cô cảm nhận được nỗi đau của hồ ly sự cô đơn, sự thất vọng khi không ai hiểu nàng.
Cô lắng nghe, và giọng nói ấy tiếp tục. “Chúng ta chỉ là những kẻ sống trong ánh sáng của người khác, nhưng rồi ánh sáng đó đã tắt. Họ đã quay lưng lại với ta, và ta trở thành bóng tối.”
Linh mở mắt ra, lòng đầy quyết tâm. Cô không chỉ phải giúp hồ ly tìm lại chính mình mà còn phải giúp nàng giải thoát khỏi nỗi đau của quá khứ. Cô quyết định tìm kiếm những người đã từng biết đến hồ ly và gánh hát.
Linh trở về làng Lạc Giang, nơi cô có thể tìm gặp những người lớn tuổi, những người từng chứng kiến gánh hát huy hoàng trong quá khứ. Cô tìm đến bà Thủy, nhờ bà chỉ dẫn để tìm những người còn sống sót từ gánh hát xưa.
“Con cần phải đến gặp ông Ba Lộc,” bà Thủy nói, ánh mắt bà nghiêm túc. “Ông là một trong những người cuối cùng sống sót sau khi gánh hát tan rã.”
Cô cảm ơn bà, và lập tức lên đường tìm ông Ba Lộc. Khi đến nhà ông, Linh thấy ông đang ngồi một mình, gương mặt hằn sâu những nỗi buồn.
“Cháu muốn hỏi về gánh hát xưa,” Linh nói khi bước vào. “Cháu muốn biết về hồ ly.”
Ông Ba Lộc ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ngâm. “Gánh hát ấy đã từng rất nổi tiếng. Chúng tôi sống như một gia đình, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Hồ ly, nàng ấy không chỉ là một diễn viên. Nàng ấy là linh hồn của gánh hát.”
“Nhưng sao gánh hát lại tan rã? Tại sao hồ ly lại trở thành ác quỷ?” Linh hỏi, cảm thấy hồi hộp.
Ông thở dài. “Một đêm nọ, sau một buổi biểu diễn thành công, có một người khách đã đến xem. Ông ta đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của hồ ly và đã hứa hẹn với nàng những điều tuyệt vời. Nhưng hắn ta không chỉ muốn nàng trong ánh đèn sân khấu. Hắn đã khiến hồ ly mất đi sự trong sáng của mình, và rồi nàng đã bị phản bội.”
Linh cảm thấy nỗi đau chảy tràn trong lòng. “Và sau đó thì sao?”
“Người dân trong làng dần dần cảm thấy ghen tị với tài năng của nàng. Họ bắt đầu đồn đại, những lời nói dối và dèm pha. Cuối cùng, gánh hát tan rã, và hồ ly trở thành nạn nhân của chính sự tàn nhẫn của con người. Nàng đã biến thành một thực thể tăm tối, hút lấy linh hồn của những người đã phản bội mình.”
Linh lắng nghe, lòng trĩu nặng. “Nhưng nàng không thể sống mãi trong bóng tối. Có cách nào để giải thoát nàng không?”
Ông Ba Lộc nhìn Linh bằng ánh mắt kiên định. “Chỉ có tình yêu thương và sự tha thứ mới có thể giúp nàng thoát khỏi sự kìm kẹp này. Nếu con muốn giúp nàng, con phải đối mặt với nỗi đau của chính mình và giúp hồ ly tìm lại ánh sáng đã mất.”
“Con sẽ làm!” Linh khẳng định, cảm giác mạnh mẽ dâng trào. “Con sẽ đưa nàng trở về.”
Với quyết tâm mạnh mẽ, Linh trở lại gánh hát xưa, nơi những ký ức vẫn còn vương vấn. Cô phải tìm thấy hồ ly trong bóng tối, giúp nàng nhận ra rằng không phải tất cả mọi người đều phản bội. Cô muốn hồ ly biết rằng vẫn còn tình yêu, vẫn còn những người sẵn sàng đứng về phía nàng.
Đứng giữa những tàn tích, Linh bắt đầu gọi tên hồ ly. “Hồ ly! Ta biết ngươi đang ở đây! Hãy ra đây đi!”
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi. Nhưng Linh không bỏ cuộc. “Ta hiểu nỗi đau của ngươi! Ta không đến để phán xét, mà để giúp ngươi!”
Bất chợt, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và hình ảnh của hồ ly hiện lên, đôi mắt nàng đỏ rực và đầy u ám. “Ngươi nghĩ rằng ta có thể trở về sao? Ta đã là bóng tối.”
“Không!” Linh phản bác, giọng nói mạnh mẽ. “Ngươi không chỉ là bóng tối. Ngươi đã từng là ánh sáng, và ta tin rằng ngươi vẫn còn có thể trở thành ánh sáng.”
Hồ ly cười nhạt, giọng nói của nàng vang lên đầy châm biếm. “Ánh sáng? Ngươi nghĩ rằng ta có thể tìm lại ánh sáng trong khi đã chịu quá nhiều đau đớn?”
“Ta biết điều đó,” Linh nói, cảm giác nước mắt trào ra. “Nhưng hãy cho ta một cơ hội. Hãy để ta giúp ngươi. Chúng ta có thể cùng nhau tìm lại ánh sáng!”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, và Linh cảm thấy một chút gì đó trong lòng hồ ly xao động. Nàng bắt đầu xuất hiện gần hơn, hình ảnh trở nên rõ nét hơn trong ánh trăng. “Ngươi dám đến gần ta sao? Ngươi không sợ ta sẽ hút lấy linh hồn ngươi?”
“Ta không sợ,” Linh kiên quyết đáp. “Ta sợ hơn khi nhìn thấy ngươi đau khổ. Ngươi không đơn độc. Ta sẽ ở đây bên cạnh ngươi.”
Ánh mắt hồ ly bỗng trở nên ngập tràn cảm xúc. Linh biết rằng đây là cơ hội của mình. Cô tiến lại gần, đôi tay mở ra như muốn ôm lấy nàng. “Hãy trở về với ta. Chúng ta có thể giải phóng nhau.”
Từng chút một, hồ ly dần hiện ra, hình ảnh xinh đẹp nhưng vẫn đầy nỗi u buồn. Linh cảm nhận được sự giằng xé trong lòng hồ ly, giữa bóng tối và ánh sáng. Cô chờ đợi, hy vọng.
“Hãy tha thứ cho ta,” hồ ly thì thầm, ánh mắt nàng tràn ngập nước mắt. “Ta đã quên đi chính mình.”
“Đừng quên,” Linh nói, “ngươi vẫn còn có thể chọn con đường khác. Hãy trở về với ánh sáng của chính mình.”
Một khoảnh khắc im lặng, và Linh cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của mình. Cô biết rằng đây là lúc quyết định. Hồ ly đang đứng giữa hai thế giới ánh sáng và bóng tối. Cô sẽ không từ bỏ.
“Ta yêu thương ngươi,” Linh thì thầm. “Và ta sẽ luôn yêu thương ngươi.”
Đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu lung lay. Bóng tối bắt đầu tan biến, ánh sáng le lói xuất hiện. Linh cảm thấy một sức mạnh tràn đầy, và hồ ly cũng bắt đầu lùi lại, như thể đang bị ánh sáng hút đi.
“Ngươi không thể! Ta không thể mất ngươi!” hồ ly hét lên, nhưng Linh không lùi bước.
“Ta sẽ không để ngươi trở thành bóng tối nữa!” cô đáp lại, giọng nói đầy quyết tâm.
Ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, hòa quyện giữa hai hình ảnh Linh và hồ ly.