Chương 1: Lời mời từ bóng tối
Trời đã khuya, màn sương lạnh lẽo phủ kín những cánh đồng hoang vắng quanh làng Lạc Giang. Gió thổi qua từng cành cây khô, phát ra âm thanh rin rít như tiếng khóc ai oán. Trong không gian tĩnh mịch ấy, một bóng người thấp thoáng bước đi vội vã, dường như đang cố tránh một điều gì đó ẩn sâu trong bóng đêm.
Lão Hưng, một người gác đêm trong làng, run rẩy kéo sát tấm áo khoác vào người. Đêm nay, lão nhận thấy có điều gì đó khác lạ. Không phải chỉ là cái lạnh thấu xương của mùa đông, mà là sự im lặng đến khó chịu, như thể cả vạn vật đang ngừng thở. Ánh đèn dầu lờ mờ trong tay lão chẳng giúp ích gì nhiều, chỉ khiến bóng lão trông như một hình nhân méo mó trên mặt đất.
“Quái quỷ… mấy đứa trẻ làng đồn đại chuyện gì ấy nhỉ?” Lão lẩm bẩm, nhớ đến những câu chuyện kỳ bí về gánh hát đến từ một nơi xa lạ. “Toàn là chuyện hù dọa thôi mà…”
Bỗng từ xa, một tiếng hát nhẹ nhàng văng vẳng qua tai lão. Lão Hưng đứng khựng lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Tiếng hát ấy không giống bất kỳ điều gì lão từng nghe. Nó êm dịu nhưng u ám, ngọt ngào nhưng đầy ám ảnh. Dù chỉ là một giai điệu ngắn, nó khiến trái tim lão đập loạn, chân tay như đông cứng lại.
“Có ai… không?” Lão Hưng cất tiếng gọi, nhưng âm thanh từ miệng lão phát ra yếu ớt và run rẩy. Không ai trả lời, chỉ còn lại tiếng gió rít qua tai và tiếng hát xa xăm ngày càng gần hơn.
Bất chợt, một ánh sáng lóe lên từ phía rừng. Lão Hưng thấy một gánh hát nhỏ, đèn đuốc sáng rực rỡ giữa màn sương mờ ảo. Những lá cờ bay phấp phới, và tiếng cười khúc khích vang lên từ xa.
“Không phải chứ… lũ trẻ chẳng đùa thật sao?” Lão Hưng nuốt nước bọt, bước chân run rẩy tiến lại gần. Gánh hát trông chẳng có gì đặc biệt. Một sân khấu nhỏ, những dải lụa sặc sỡ treo đầy cổng vào, và trên sân khấu là một nhóm diễn viên đang chuẩn bị cho buổi diễn.
Nhưng điều khiến lão Hưng thực sự chú ý là người đàn bà đứng giữa sân khấu. Nàng ta mặc một chiếc áo dài trắng toát, mái tóc đen dài xõa xuống vai. Ánh mắt nàng như có ma lực, kéo lấy mọi sự chú ý của lão. Khi nàng cất tiếng hát, tiếng nhạc như tan biến, chỉ còn lại âm thanh ngọt ngào từ giọng hát của nàng.
Lão Hưng bỗng cảm thấy mình không còn làm chủ được bản thân. Đôi chân lão bắt đầu tự bước tới, dù trong lòng lão gào thét muốn dừng lại. Giọng hát ấy như một dòng nước chảy tràn vào tâm trí lão, cuốn lão vào một cơn mê loạn. Lão tiến sát đến sân khấu mà không nhận ra.
“Hưng! Hưng!”
Tiếng gọi giật mạnh lão Hưng khỏi cơn mê. Lão quay phắt lại, thấy Dần một người bạn thân của lão, đang đứng ở xa, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Mày làm gì ở đây, Hưng? Về thôi, mau về đi!” Dần hét lên.
Lão Hưng chớp mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Nhìn lại phía sân khấu, mọi thứ đã biến mất. Không có ánh đèn, không có tiếng hát, chỉ còn lại màn sương dày đặc và bóng tối bao trùm.
“Chuyện… chuyện quái gì vậy?” Lão Hưng lắp bắp, nhìn quanh như một người mộng du vừa tỉnh dậy.
Dần tiến đến kéo lão ra khỏi chỗ đó. “Mày không nghe sao? Đám trẻ làng đã gặp gánh hát này vài đêm trước rồi. Những ai vào xem đều biến mất không dấu vết. Gánh hát ma đấy! Tụi tao cảnh báo mày rồi mà!”
Lão Hưng gật đầu lia lịa, đôi chân run rẩy như không còn sức. Cả hai cùng lầm lũi quay về làng, trong lòng ngập tràn nỗi sợ. Bầu không khí im ắng đến ghê người. Tiếng gió thổi qua những mái nhà, những cái bóng in dài trên nền đất, tất cả như đang rình rập.
Ngày hôm sau, trong làng truyền đi tin đồn về gánh hát ma quái. Những người dân bắt đầu lo lắng khi nhiều gia đình phát hiện ra người thân biến mất không dấu vết sau khi tham gia buổi diễn. Bà Lâm, một người phụ nữ trung niên, đã không tìm thấy con gái mình từ hôm trước. Ông Phúc, một ông lão góa vợ, cũng chẳng còn thấy thằng cháu trai về nhà sau khi ra ngoài ban đêm.
Bầu không khí trong làng trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Những cuộc họp làng được tổ chức để bàn cách đối phó, nhưng không ai dám chắc về những gì họ đối diện. Gánh hát chỉ xuất hiện vào ban đêm, mang theo sự bí ẩn và kinh hoàng, rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Tuy nhiên, sự sợ hãi không thể ngăn được lòng hiếu kỳ. Đêm đến, một nhóm thanh niên trẻ, tò mò trước những câu chuyện rùng rợn, đã quyết định đến rừng tìm gánh hát. Dù biết có thể gặp nguy hiểm, họ vẫn bị cuốn hút bởi lời đồn về người đàn bà với giọng hát mê hoặc. Ai nghe được giọng nàng cũng không thể thoát ra được.
Một đêm đầy sao, gió thổi lành lạnh, nhóm thanh niên cầm đèn tiến vào rừng. Trước mắt họ, gánh hát lại xuất hiện, lung linh dưới ánh trăng bạc. Những tiếng cười khúc khích vang lên đâu đó, tiếng nhạc bắt đầu réo rắt.
“Chỉ là một gánh hát bình thường thôi mà, có gì đâu!” một người trong nhóm nói lớn, cố gắng đè nén nỗi lo sợ.
Nhưng khi giọng hát của người đàn bà vang lên, mọi chuyện thay đổi. Những cặp mắt trong nhóm dần trở nên trống rỗng, như bị hút vào một cõi khác. Bước chân của họ dần mất kiểm soát, tiến thẳng về phía sân khấu.
Từ trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực như lửa hồ ly lóe lên, ẩn hiện phía sau những giai điệu chết chóc.