Chương 4: Cùng Nhau Gánh Vác
Những ngày sau khi con khỏi ốm, Nam và Thùy bắt đầu thảo luận nhiều hơn về việc chia sẻ trách nhiệm trong gia đình. Cả hai đều nhận ra rằng cuộc sống không chỉ đơn thuần là việc của riêng ai, mà là hành trình chung, nơi mỗi người cần cùng nhau gánh vác.
Buổi tối hôm đó, sau khi đưa con nhỏ đi ngủ, Nam và Thùy ngồi lại với nhau. Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ làm bầu không khí trở nên ấm cúng. Nam nhìn vợ với ánh mắt đầy sự cảm thông và thấu hiểu. Đã từ lâu anh không có thời gian để thực sự ngồi lại và lắng nghe vợ mình chia sẻ. Hôm nay, anh quyết định sẽ dành trọn tâm trí để lắng nghe cô, để hiểu rõ hơn những gì Thùy đang phải chịu đựng.
“Em có cảm thấy mệt mỏi nhiều không?” Nam hỏi, giọng trầm ấm.
Thùy hít một hơi sâu rồi từ tốn đáp: “Thực ra em không chỉ mệt vì chăm con, mà còn vì cảm giác cô đơn. Có những lúc em chỉ muốn có người để nói chuyện, để sẻ chia những lo lắng, nhưng anh lại quá bận. Em biết anh cũng đang cố gắng vì gia đình, nhưng đôi khi em cảm thấy mình như đang chiến đấu một mình.”
Câu nói của Thùy như một cú đánh vào lòng Nam. Anh biết rằng trong thời gian qua, anh đã để sự nghiệp chiếm trọn thời gian của mình, và vô tình để vợ cảm thấy bị bỏ rơi. Những nỗi đau, sự hy sinh mà Thùy đang trải qua dường như lớn hơn những gì anh tưởng tượng. Chăm sóc con không chỉ là một công việc, mà còn là một quá trình đòi hỏi rất nhiều tình cảm và tinh thần.
“Anh hiểu rồi,” Nam nói sau một lúc im lặng. “Anh thật sự xin lỗi vì đã không ở bên em nhiều hơn. Anh đã nghĩ rằng chỉ cần lo đủ tài chính cho gia đình là đủ, nhưng anh quên mất rằng em cũng cần anh bên cạnh, cần anh cùng chia sẻ gánh nặng.”
Thùy nhìn Nam, một giọt nước mắt khẽ rơi trên má. “Anh không cần phải xin lỗi. Em chỉ mong chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ mọi chuyện, để không ai cảm thấy mình phải gánh vác một mình.”
Ngày hôm sau, Nam quyết định thử thay đổi cách tiếp cận với cuộc sống gia đình. Thay vì dành toàn bộ thời gian cho công việc, anh bắt đầu tìm cách sắp xếp công việc sao cho hiệu quả hơn, để có thể về nhà sớm và dành thời gian cho gia đình. Anh cũng chủ động dậy sớm hơn mỗi ngày để giúp Thùy chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa trước khi đi làm.
Một buổi sáng, khi Thùy đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho con, Nam tiến đến bên cô, kéo nhẹ cô vào lòng. “Em để anh giúp cho, hôm nay anh sẽ nấu bữa sáng,” Nam nói. Thùy bất ngờ trước lời đề nghị của Nam. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh chủ động giúp cô việc nhà vào buổi sáng.
Thùy cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn. “Anh có chắc là làm được không đấy?”
Nam gật đầu tự tin. “Anh làm được mà, em cứ tin tưởng.”
Thùy quyết định đứng lại một bên quan sát Nam thực hiện công việc của mình. Nhìn chồng mình loay hoay trong bếp, cô cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đôi khi, chỉ cần những khoảnh khắc giản dị như thế này cũng đủ làm cho cô thấy an lòng và cảm nhận được sự yêu thương từ anh.
Buổi chiều hôm đó, khi Nam trở về nhà sớm hơn mọi ngày, anh phát hiện ra một điều khác lạ. Thùy đã thay đổi, cô không còn mang vẻ mệt mỏi như trước đây nữa. Thay vào đó, ánh mắt cô tràn đầy năng lượng và tươi sáng hơn. Sự thay đổi đó khiến Nam cảm thấy hạnh phúc và biết rằng những nỗ lực của mình đang có ý nghĩa.
Cả hai ngồi trên ghế sofa, nhìn con nhỏ vui đùa trước mắt. Thùy ngả đầu lên vai Nam, nói khẽ: “Cảm ơn anh vì đã thay đổi. Anh biết không, chỉ cần anh ở bên cạnh và chia sẻ với em, em đã cảm thấy đỡ áp lực rất nhiều rồi. Đôi khi chỉ cần một lời nói, một cử chỉ nhỏ cũng đủ làm em cảm thấy an lòng.”
Nam mỉm cười, khẽ vuốt tóc Thùy. “Anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Gia đình là điều quan trọng nhất với anh, và anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào cùng em và con.”
Cả hai ngồi lặng yên, lắng nghe tiếng cười của con, cảm nhận sự ấm áp từ người bên cạnh. Họ biết rằng, không cần những điều lớn lao, đôi khi chỉ cần sự hiện diện và chia sẻ cũng đủ để tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Cuộc sống của Nam và Thùy dần đi vào quỹ đạo mới. Họ cùng nhau chia sẻ mọi thứ, từ việc nhà đến việc chăm sóc con cái. Mỗi buổi tối, Nam đều dành thời gian chơi với con, để Thùy có thêm thời gian nghỉ ngơi và làm những điều mình yêu thích. Những khoảnh khắc đó không chỉ giúp Thùy giảm bớt mệt mỏi, mà còn làm tăng thêm sự gắn kết giữa Nam và con nhỏ.
Một buổi tối, khi Nam đang đọc truyện cho con nghe, Thùy từ từ bước vào phòng, lặng lẽ quan sát chồng và con. Hình ảnh Nam chăm chú đọc từng trang sách, ánh mắt dịu dàng nhìn con khiến cô cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc. Đây chính là người đàn ông cô yêu, người luôn sẵn sàng hy sinh vì gia đình, người đồng hành cùng cô vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.