Chương 2: Thách Thức Của Sự Cân Bằng
Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức căn nhà nhỏ. Nam thức dậy với một quyết tâm mới. Anh không thể để vợ phải gánh vác mọi thứ một mình nữa. Ngày hôm nay sẽ là ngày anh bắt đầu hành trình thay đổi một người chồng, người cha thực sự.
Tuy nhiên, chỉ vừa rời khỏi giường, anh đã nhận ra sự mệt mỏi từ ngày hôm qua vẫn còn đè nặng lên vai. Đêm qua, con quấy khóc suốt khiến Thùy phải dỗ dành đến tận khuya, và Nam cũng không thể ngủ ngon. Cơn đau đầu nhức nhối làm anh cảm thấy bức bối, nhưng nhìn sang Thùy vẫn đang nằm ôm con, khuôn mặt gầy guộc hằn lên sự mệt mỏi, anh biết cô còn mệt mỏi hơn gấp nhiều lần.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, khẽ kéo chăn lên che kín vai Thùy. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Nam quyết định sẽ làm bữa sáng cho cả nhà. Anh bước vào bếp, cố gắng tìm kiếm những nguyên liệu đơn giản. Căn bếp dường như đã trở nên xa lạ với Nam từ lâu. Trước đây, mỗi sáng anh đều vội vã chạy đến công ty, để mặc Thùy tự lo liệu mọi thứ từ bữa ăn đến việc chăm sóc con cái. Hôm nay, anh muốn thay đổi.
Khi Nam đang loay hoay với việc chuẩn bị bữa sáng, Thùy bước vào, mắt vẫn còn lờ đờ. Cô nhìn Nam với vẻ ngạc nhiên pha chút mệt mỏi. “Anh làm gì vậy?”
Nam cười, giấu đi sự vụng về của mình. “Anh nghĩ mình có thể giúp em một chút. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ lo bữa sáng.”
Thùy hơi mỉm cười, nhưng đôi mắt cô không giấu được vẻ băn khoăn. “Anh không cần phải cố đâu, em quen rồi. Em chỉ cần anh phụ giúp một số việc khi có thời gian là được.”
Nam quay sang nhìn vợ, giọng anh trầm lại. “Không, Thùy. Anh đã để em một mình quá lâu rồi. Từ giờ, anh muốn cùng em gánh vác mọi thứ.”
Thùy im lặng, cô biết Nam nói thật. Nhưng cô cũng hiểu rằng việc cân bằng giữa công việc và gia đình không dễ dàng, nhất là đối với người đàn ông như Nam người luôn phải lo nghĩ cho sự nghiệp. Thùy không trách Nam vì điều đó. Cô hiểu áp lực mà anh phải đối mặt hàng ngày. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng mong anh có thể chia sẻ nhiều hơn với cô, đặc biệt là trong việc chăm sóc con cái.
Nam cuối cùng cũng hoàn thành bữa sáng đơn giản một bát cháo nhỏ cho con và bánh mì nướng cho cả hai vợ chồng. Anh đặt mọi thứ lên bàn với chút ngượng ngùng, rồi gọi Thùy cùng con ra ăn.
Trong khi cả nhà ăn sáng, Nam lặng lẽ quan sát Thùy. Đôi mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường. Cô đã gánh vác quá nhiều, nhưng không bao giờ phàn nàn. Nam biết mình cần phải làm nhiều hơn, nhưng anh cũng nhận ra rằng việc này không thể giải quyết chỉ trong một ngày. Anh phải học cách cân bằng giữa công việc và gia đình.
Ngày hôm đó, tại công ty, Nam cảm thấy đầu óc mình lơ đãng hơn mọi khi. Những cuộc họp liên tiếp và khối lượng công việc chất chồng làm anh căng thẳng, nhưng mỗi khi ngồi xuống bàn làm việc, hình ảnh của Thùy và con lại hiện lên trong đầu anh. Làm sao để anh có thể làm tốt cả hai vai trò một người chồng, người cha và một người đàn ông thành công trong sự nghiệp?
Khi buổi chiều trôi qua, Nam ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ chưa được xử lý. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Là Thùy.
“Anh à, con bị sốt rồi,” giọng Thùy lo lắng vang lên qua điện thoại. “Em đã thử cho con uống thuốc hạ sốt nhưng không thấy đỡ. Anh có thể về sớm không?”
Nam đứng dậy ngay lập tức, không cần suy nghĩ. “Anh sẽ về ngay.”
Anh biết hôm nay là một trong những ngày quan trọng ở công ty, với một cuộc họp lớn đang diễn ra. Nhưng gia đình, với anh, quan trọng hơn tất cả. Anh lập tức báo cáo với sếp rằng anh cần về nhà ngay vì con bị ốm, rồi vội vã rời khỏi văn phòng.
Khi về đến nhà, Nam nhìn thấy Thùy đang bế con trên tay, đôi mắt cô đầy lo lắng và mệt mỏi. Con nhỏ nằm trên tay mẹ, gương mặt đỏ bừng vì sốt cao.
“Anh về rồi,” Nam nói, bước đến gần Thùy và đưa tay chạm nhẹ vào trán con. “Con sốt cao quá. Chúng ta nên đưa con đến bác sĩ ngay.”
Thùy gật đầu, đôi mắt đầy sự biết ơn khi thấy Nam về kịp thời. Hai vợ chồng vội vàng chuẩn bị đồ đạc và đưa con đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, Nam ngồi bên ngoài phòng khám, lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt. Con anh đang được bác sĩ kiểm tra, và Thùy ở bên trong cùng con. Anh không thể làm gì ngoài việc ngồi đợi, cảm giác bất lực xâm chiếm lấy anh.
Sau một thời gian ngắn mà Nam cảm thấy như kéo dài hàng giờ, Thùy bước ra với gương mặt thoáng nhẹ nhõm.
“Bác sĩ nói con bị sốt do mọc răng. Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần chăm sóc và cho uống thuốc là con sẽ khỏi,” Thùy giải thích, giọng cô đã dịu lại.
Nam thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa tay nắm lấy tay vợ, siết chặt. “Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh con và chăm sóc cho con tốt như vậy.”
Thùy nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng hơn bao giờ hết. “Chúng ta là một gia đình mà, anh không cần phải cảm ơn em. Em chỉ mong anh hiểu rằng em cần anh nhiều hơn. Em không thể một mình đối mặt với tất cả.”
Nam cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng cũng đầy quyết tâm. “Anh hiểu rồi, Thùy. Từ bây giờ, anh sẽ không để em phải gánh vác mọi thứ một mình nữa.”
Trong khoảnh khắc đó, Nam nhận ra rằng sự hy sinh không phải chỉ là trách nhiệm của riêng người phụ nữ. Người chồng, người cha cũng phải góp phần vào việc xây dựng và duy trì hạnh phúc gia đình. Việc cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình không hề dễ dàng, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ học cách trở thành ngọn núi vững chắc cho Thùy và con không chỉ về vật chất, mà còn về tinh thần.