Vài ngày sau, điện thoại reo vang, mẹ cậu tiến tới nhấc máy:
– Alo!
“Alo đây có phải nhà của Họa sĩ Leon không?”
– Đúng rồi. Ai thế?
“Tôi là người đại diện của ban tổ chức cuộc thi ““The Colors of Life””, chúng tôi gọi điện đến để thông báo: Tranh của Họa sĩ Leon đã được chọn vào vòng triển lãm. Tác phẩm của họa sĩ sẽ được trưng bày tại phòng tranh thành phố. Thời gian và địa điểm chúng tôi sẽ thông báo sau.
Mẹ cậu vui mừng trả lời:
– Vâng. Tôi biết rồi cảm ơn ban tổ chức.
Khi cúp máy, bà vội vàng báo tin vui cho cậu. Leon gần như bật khóc khi nghe thấy tin mình đã được lọt vào vòng trong. Cậu chưa từng nghĩ rằng bức tranh có thể lọt vào vòng trong và càng chưa từng nghĩ tới chính cậu lại có thể sánh vai cùng bao hoạ sĩ khác trong triển lãm.
Ngày triển lãm cuối cùng cũng đã đến, Leon dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Cả gia đình đến phòng tranh từ rất sớm, nhưng ở đó đã có khá đông người. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy tranh của mình.
Leon đứng lặng trước tác phẩm. Giờ đây, nó không còn đơn thuần là một bức tranh. Mà nó giống một tấm gương, phản chiếu chặng đường cậu đã đi qua.
Một cậu bé khoảng mười tuổi kéo tay mẹ chỉ về phải tranh của cậu:
– Mẹ ơi, con thích bức này. Nhưng sao người trong tranh chỉ có một chân mà vẫn đi được xa thế?
Người mẹ mỉm cười xoa đầu con:
– Vì cậu ấy luôn hướng về phía trước. Con thấy mặt trời kia không?
– Có ạ.
– Đố con biết, nó có ý nghĩa gì?
Đứa bé ngẫm nghĩ một lúc rồi ngây thơ nói:
– Mặt trời thì là mặt trời thôi, chứ nó làm gì có ý nghĩa gì.
Người mẹ mỉm cười trả lời:
– Đó chính là niềm tin và niềm lạc quan, nó giúp người ta luôn hướng về phía trước mà không lùi bước.
Nghe những lời ấy, tim Leon run lên. Lần đầu tiên, cậu nhận ra: tranh của mình có thể chạm đến trái tim người khác.
Triển lãm kết thúc cũng là lúc cuộc thi kết thúc. Thật bất ngờ, cậu đã đoạt giải 3. Khi bước lên sân khấu nhận giải, cầm chiếc cúp pha lê trong tay, Leon cảm thấy lâng lâng trên mây, không thể tin đây là sự thật.
Khi đứng lên bục phát biểu, cậu nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán về mình. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
– Có lẽ nhiều người khi nhìn thấy tôi, và thấy cơ thể tôi khiếm khuyết, họ sẽ nghĩ rằng những người khuyết tật như chúng tôi sẽ không làm được điều gì cả. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng thì tất cả sẽ được đền bù xứng đáng. Ai cũng có con đường riêng của mình, quan trọng không phải bạn đi nhanh hay chậm, mà là bạn có dám bước tiếp hay không. Tôi đã chọn bước tiếp, và tôi đã thấy mặt trời ở cuối con đường. Tôi tin bạn cũng sẽ tìm thấy mặt trời của mình.
Khán phòng bùng lên những tràng pháo tay. Giây phút ấy, Leon không còn là chàng trai khập khiễng chống nạng nữa. Cậu là một hoạ sĩ thực thụ, đứng vững bằng chính nghị lực của mình.
Sau cuộc thi, Leon mở một lớp vẽ tại nhà cho những đứa trẻ nhỏ hơn mình học. Phòng chỉ rộng hơn hai mươi mét vuông, bàn gỗ đơn sơ, tường quét vôi trắng. Nhưng lũ trẻ trong khu phố kéo đến rất đông. Tiếng trẻ ríu rít rộn rã cả căn nhà.
– Maestro Leon, hôm nay em muốn vẽ mặt trời thật to!
– Thầy ơi, em vẽ con mèo mà nó bị méo mất tai rồi!
Ở đây, Leon không chỉ dạy bọn trẻ cách cầm cọ, mà còn dạy chúng cách nhìn cuộc sống bằng đôi mắt ngập tràn màu sắc, dạy chúng yêu cuộc sống, và dạy chúng không bao giờ bỏ cuộc.
***
Nhiều năm sau, Leon đã trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, cậu được biết đến ở rất nhiều nơi: từ phòng tranh nhỏ tại Venice đến triển lãm ở Paris. Nhưng điều cậu tự hào nhất không phải là giải thưởng, mà là những người học trò trưởng thành từ lớp học nhỏ ngày nào.
Có đứa đã trở thành kiến trúc sư, có đứa thì đi theo hội hoạ, có đứa chỉ đơn giản giữ thói quen vẽ mỗi khi buồn. Tất cả đều nhớ về thầy Leon, người thầy với đôi nạng gỗ và nụ cười ấm áp.
Khi được người ta hỏi:
– Điều gì khiến anh hạnh phúc nhất?
Leon mỉm cười tự tin trả lời:
– Điều khiến tôi hạnh phúc nhất chính là mỗi ngày tôi vẫn được bước đi, và mỗi bước tôi đi, đều để lại màu sắc của niềm tin, hy vọng, và khát vọng.
Ps: Dù cuộc đời lấy đi của ta nhiều thứ, nhưng nếu giữ được nghị lực, niềm tin, hy vọng và trái tim biết yêu thương, thì ánh sáng sẽ chẳng bao giờ tắt.
Leon một chàng trai với đôi chân không hoàn hảo, nhưng đã vẽ nên một hành trình trọn vẹn, không chỉ cho riêng cậu, mà còn cho tất cả những ai đang loay hoay tìm lối đi trong bóng tối.
Bởi đôi khi, chỉ cần bạn dám bước tiếp, mặt trời sẽ tự tìm đến.
Hết