Sáng đầu đông, thị trấn Verona chìm trong giá lạnh. Tiếng chuông đồng hồ réo vang trong căn phòng nhỏ, kéo Leon dậy khỏi tấm nệm cũ. Cậu chống đôi nạng gỗ bên giường, khập khiễng bước ra cửa sổ. Bên ngoài, mặt trời vừa nhú sau những mái ngói đỏ, ánh sáng vàng dịu hắt xuống những con phố.
Leon sinh ra đã không may mắn. Một trận ốm thuở nhỏ, làm cho chân phải của cậu mãi mãi không thể đi lại bình thường được. Những ngày đầu, Leon chỉ biết thu mình trong căn gác chật hẹp, nghe tiếng lũ trẻ ngoài quảng trường cười vang. Nhưng lên một chút, cậu không muốn cuộc sống của mình chỉ gói gọn trong bốn bức tường, mà cậu muốn được như cánh chim bay cao bay xa. Không thể chạy nhảy, vì vậy cậu dồn hết tâm trí vào tranh vẽ, đem mơ ước của mình vào những bức tranh. Được thổi hồn, nét vẽ của cậu sống động như thật, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Từ đó, Leon trở nên yêu hội hoạ, cứ rảnh rỗi là cậu lại cầm bút vẽ. Những ngày mưa, cậu ngồi bên khung cửa gỗ, hí hoáy phác thảo những ngọn tháp chuông, con đường lát đá trơn ướt, hay những đóa hoa còn ướt nước. Ngày nắng, cậu vẽ đàn bồ câu sà xuống quảng trường, những mầm non vươn mình trong ánh mặt trời… mùa nào cậu cũng cảm nhận và vẽ lên giấy. Khi biết con trai yêu thích hội họa, cha đã tiết kiệm tiền mua tặng cậu một hộp màu nước từ Florence, nhìn món quà của cha mắt Leon như bừng sáng, trong đầu cậu những bức tranh đã dần dần hiện màu sắc.
Cậu bắt đầu quan sát kỹ hơn, bắt đầu lại những thứ đơn giản nhất, từ chiếc bình gốm đặt trên bàn, con mèo nằm sưởi nắng, hay những cánh buồm trắng căng gió trên dòng sông Adige. Trong tranh của Leon không có bóng tối nữa, mà thay vào đó là màu xanh của hy vọng và sắc vàng của ánh nắng ấm áp, màu hồng của hạnh phúc… Màu sắc như được sống lại và nhảy múa trong tranh của cậu.
Nhìn con trai say mê vẽ, có lần, mẹ cậu hỏi:
– Leon, tranh con vẽ đẹp lắm. Nhưng con có định cho ai xem chúng không?
Cậu chỉ mỉm cười, lắc đầu không nói. Thấy con như vậy, bà cũng không hỏi gì thêm. Chỉ yên lặng nhìn theo tay cầm bút của cậu.
Nhưng rồi, suy nghĩ của cậu đã bị thay đổi khi xem người ta phỏng vấn một họa sĩ nổi tiếng. Ông ta được người phỏng vấn hỏi câu:
“Theo ngài, ý nghĩa lớn nhất của một bức tranh là gì?”
Ông ấy đã trả lời rằng:
“Tranh không chỉ để trang trí, mà còn là cách để hoạ sĩ kể chuyện. Và câu chuyện của họ xứng đáng được lắng nghe. Xứng đáng được đón nhận”
Chính lời nói ấy đã khiến Leon quyết định cho mọi người xem tranh của mình. Khi nhìn thấy tranh của cậu, ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Gia đình, bạn bè, thầy cô ai cũng động viên cậu bé tham dự các cuộc thi, để đưa tranh của mình đi xa hơn. Nhưng vì tự ti mặc cảm về đôi chân của mình, nên Leon không dám tham gia.
Nhưng rồi, một cuộc thi đã khiến Leon chú ý, đó là cuộc thi cuộc thi vẽ tranh mang tên “The Colors of Life”. Cũng chỉ vì dòng chữ “Hãy để màu sắc viết nên câu chuyện của cuộc sống” ấy mà cậu đã quyết định đăng ký tham gia.
Cậu nhờ cha mẹ đưa mình đến nhà văn hoá thị trấn để đăng ký, vì đây là lần đầu tiên cậu dự thi, nên Leon thấy hồi hộp vô cùng, cậu vừa hy vọng mình sẽ là người đoạt giải, nhưng cũng sợ mình sẽ là người bị loại.
Sau nhiều ngày miệt mài, cuối cùng Leon cũng hoàn thành bức tranh của mình cậu đặt tên cho nó là: ““Il mio cammino – Con đường của tôi”. Trong bức tranh là một con đường nhỏ uốn quanh triền núi, hai bên cỏ dại mọc xanh rì, cuối đường là mặt trời đang lên. Trên con đường ấy có một dáng hình gầy gò, đang chống nạng, khó khăn bước đi. Nhưng ánh mắt lại lấp lánh tựa ánh sao, đầu ngẩng cao như không khuất phục số phận.
Ngày nộp tranh, Leon mang tâm trạng hồi hộp và lo âu. Cậu sợ tranh của mình sẽ bị loại. Tự nhiên trong lòng giằng xé, không muốn nộp nữa. Thấy con trai ngần ngừ không tiến tới, cha cậu hỏi:
– Con sao thế?
Cậu ngẩng lên nhìn bố trả lời:
– Con sợ.
Ông vỗ vai cậu động viên:
– Tự tin lên con, con đã cố gắng rất nhiều rồi. Giải thưởng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là để mọi người được nhìn thấy câu chuyện mà con gửi gắm trong bức tranh. Tự tin nào hãy cho thế giới cơ hội lắng nghe con. Cha tin con sẽ thành công.
Nghe lời động viên của cha, Leon cảm thấy tự tin hơn hẳn. Cậu hít một hơi thật sâu lấy lại tự tin, tiến về phía trước.
Nộp xong tranh, bao nhiêu lo lắng của cậu bé đều tan biến hết, cơ thể cậu bé khẽ run trái tim đập loạn xạ, một cảm giác nhẹ nhõm ùa vào trong cơ thể, khiến Leon lâng lâng. Cậu không biết mình đã về nhà từ lúc nào nữa.