Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:58 sáng – 22/07/2025

Tấm áp phích màu vàng nhạt bị mưa làm cho ố vàng, chầm chậm trôi xuống lề đường. Những gương mặt nạn nhân nhìn xuống từ các cột điện, cột đèn đường, như những con ma bị mắc kẹt trong thế giới thực tại. Người ta đồn rằng có một kẻ giết người hàng loạt, nhưng mọi chuyện đều mơ hồ, không có chứng cứ, không một manh mối. Hắn như một bóng ma, một thực thể vô hình, biến mất vào trong đêm đen sau khi “may lại” những cái xác.

“Kẻ thợ may” là tên mà dân gian đặt cho hắn. Hắn không giết người bằng cách thông thường. Không có dấu vết của sự vật lộn, không có máu, không có sự điên loạn nơi các nạn nhân. Khi các thi thể được tìm thấy, chúng đã bị khâu lại, từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức rợn người. Một số nạn nhân được cắt bỏ toàn bộ các khớp xương, và rồi được khâu lại như búp bê. Hắn không giết  hắn “tạo tác”. Những nạn nhân của hắn là những bức tượng sống động nhất, nhưng cũng ghê rợn nhất.

Anna đã biết đến hắn qua các bài báo. Cô là một phóng viên luôn tìm kiếm những câu chuyện ly kỳ và đã từng theo dõi nhiều vụ án kinh hoàng, nhưng câu chuyện về “Kẻ thợ may” khiến cô không thể chợp mắt. Những hình ảnh hiện ra trong đầu cô mỗi đêm khiến Anna cảm thấy như mình bị theo dõi. Nỗi sợ đó không ngừng gặm nhấm cô, dù ban ngày, dù trong đám đông. Có thứ gì đó lẩn khuất trong những góc tối, trong những ngóc ngách nhỏ hẹp mà cô không thể nhìn thấy.

Một tối mưa nặng hạt, Anna trở về căn hộ của mình sau một ngày dài nghiên cứu về các vụ mất tích. Cô mở cửa, và một thứ kỳ lạ nằm trên thảm trước mặt. Một chiếc hộp nhỏ màu đen, được buộc bằng sợi dây ruy băng đỏ. Tim cô chùng xuống một nhịp. Không ai biết địa chỉ của cô, và điều này hoàn toàn không bình thường.

Chiếc hộp được mở ra cẩn thận. Bên trong là một mảnh lụa đỏ, mịn màng và óng ánh như máu tươi. Nhưng đó chưa phải là điều khiến cô rùng mình. Nằm gọn giữa lớp lụa đỏ là một cây kim lớn, và một cuộn chỉ đen, cuộn chỉ dài như vô tận. Ở bên dưới, một mảnh giấy nhỏ, chỉ viết một dòng ngắn ngủi bằng chữ viết tay mảnh mai:

“Sắp đến lượt cô rồi.”

Anna ném chiếc hộp xuống sàn, hơi thở dồn dập. Cô cố trấn tĩnh bản thân, nhưng mùi của chiếc hộp vẫn đọng lại trong không khí  một thứ mùi ngai ngái như da người vừa bị lột. Cô cảm nhận được một cái gì đó lạnh lẽo từ bên trong, như một cơn gió rét thổi qua sống lưng.

Cô không thể để cho nỗi sợ hãi kiểm soát mình. Anna quyết định sẽ đi sâu hơn vào vụ án. Cô đã tìm ra manh mối, biết rằng tất cả các nạn nhân đều nhận được một món quà tương tự trước khi biến mất. Nhưng món quà này dành cho cô là một lời thách thức rõ ràng. Và Anna biết chỉ có một cách để giải quyết nó: đối mặt với kẻ sát nhân.

Xưởng may bỏ hoang ở ngoại ô thành phố là nơi cuối cùng Anna cần đến. Theo những gì cô điều tra được, xưởng may này từng thuộc về một gia đình có truyền thống lâu đời trong ngành may, nhưng nó đã đóng cửa nhiều năm sau khi một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra, thiêu rụi phần lớn cơ sở vật chất. Dù vậy, có tin đồn rằng vẫn có ai đó sống ở đó  một bóng ma, hoặc kẻ sát nhân.

Anna bước vào xưởng may, cảm giác như đang bước vào bụng của một con quái vật. Không khí lạnh lẽo và ẩm thấp như đang chảy vào từng kẽ da thịt cô. Căn phòng rộng lớn phủ đầy bụi, nhưng cô không thấy bất kỳ dấu hiệu của sự sống. Những dải lụa dài màu đỏ, trắng, đen được treo lơ lửng từ trần nhà như những bộ xương đang múa lượn trong gió. Tiếng kẽo kẹt của cửa sổ vỡ nát vang lên như những tiếng thở dài của quá khứ.

Bỗng, một cánh cửa ở phía cuối hành lang hé mở. Ánh sáng từ bên trong hắt ra mờ ảo. Anna biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Cô tiến lại gần, trái tim đập loạn nhịp.

Cánh cửa mở ra, và trước mắt Anna là một cảnh tượng kinh hoàng.

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn treo lơ lửng tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ. Giữa phòng là một chiếc bàn mổ cũ kỹ, rỉ sét. Trên bàn, một cái xác không nguyên vẹn đang nằm đó, nhưng nó không chỉ là một cái xác. Những phần cơ thể của nó đã bị cắt rời và khâu lại, nhưng không theo trật tự của một con người. Hai chân của nó đã bị thay bằng những cánh tay gầy gò, và đầu của nó là một mảnh vải che khuất, được khâu chặt vào cổ.

Tiếng thở nặng nề vang lên từ phía sau cô. Anna quay phắt lại, nhưng đã quá muộn.

Một bóng người cao lớn, khoác áo choàng đen, khuôn mặt hắn bị che khuất dưới một lớp lụa đỏ mờ ảo. Chỉ có đôi mắt  hai lỗ sâu hoắm, trống rỗng và lạnh lẽo như vực thẳm  nhìn thẳng vào cô.

“Cô đã đến rồi, Anna,” giọng nói của hắn như tiếng thì thầm của một cơn gió lạnh. “Ta đã chờ đợi cô từ rất lâu.”

Cô không thể thốt lên lời nào, cả người như bị đóng băng. Kẻ đó tiến lại gần hơn, bàn tay gầy guộc và đầy vết sẹo của hắn cầm một cây kim lớn, lấp lánh trong ánh sáng nhạt nhòa của căn phòng.

“Cô sẽ trở thành tác phẩm tuyệt vời nhất của ta,” hắn nói, và rồi hắn giơ cây kim lên.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00