Chương 22
Ngọc, lấy hết can đảm, bắt đầu đọc những câu thần chú cổ xưa mà họ đã tìm thấy trong thư viện. Giọng cô vang vọng khắp không gian, tạo nên một âm thanh mạnh mẽ như một lời kêu gọi tới các linh hồn. “Hãy đến đây, hãy thoát khỏi gông cùm của quá khứ! Chúng tôi sẽ giúp các ngươi!”
Bóng đen bị tác động bởi sức mạnh từ những câu thần chú, và những tiếng gào thét từ bóng tối vang lên xung quanh. “Không! Đừng làm điều này! Đây là quyền năng của ta!”
“Quyền năng của ngươi đã sụp đổ!” Mai hét lên, cùng Xuân và Ngọc tiếp tục mạnh mẽ kháng cự. Ánh sáng từ trái tim họ dần lan tỏa, làm cho bóng tối chao đảo.
Từng bước từng bước, họ tiến tới gần bóng đen. “Hãy giải thoát cho những linh hồn!” Xuân gào lên. “Hãy để họ trở về với bình yên!”
Một làn sóng ánh sáng chói lòa xuất hiện từ lòng họ, đánh bật bóng đen ra xa. Nó gào lên đau đớn, hình thể bắt đầu tan rã như bọt biển trong ánh nắng. “Các ngươi không thể dừng lại được đâu! Ta sẽ trở lại!”
“Chúng tôi sẽ sẵn sàng!” Ngọc đáp, sự kiên định trong giọng nói của cô đã làm cho bóng đen lung lay. “Lần này, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Khi ánh sáng tràn ngập ngôi đền, bóng đen cuối cùng đã bị đánh bại. Những linh hồn trong bóng tối dần dần xuất hiện, hình dạng mờ ảo nhưng có vẻ thanh thản hơn. Họ hướng về ba người, như những đám mây trắng bay lượn trong gió.
“Cảm ơn các ngươi!” Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, vang vọng khắp không gian. “Chúng ta đã thoát khỏi sự giam cầm của bóng tối. Cuối cùng, chúng ta có thể tìm thấy bình yên.”
Xuân, Mai và Ngọc cảm nhận được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Họ nhìn nhau, một nụ cười nhẹ nở trên môi.
“Đó là điều chúng ta đã muốn,” Xuân nói, nước mắt lăn dài trên má. “Chúng ta đã giúp được những linh hồn.”
“Nhưng chúng ta phải tiếp tục,” Mai nhấn mạnh. “Còn nhiều linh hồn khác đang cần chúng ta.”
Ngọc gật đầu. “Và có thể bóng đen đó sẽ không hoàn toàn biến mất. Chúng ta phải luôn cảnh giác.”
Khi ánh sáng dần mờ đi và những linh hồn biến mất vào không gian, ba người nhìn nhau với quyết tâm trong mắt.
Cảm giác bình yên bao trùm lấy Xuân, Mai và Ngọc khi họ đứng giữa ngôi đền cổ kính. Sau khi đánh bại bóng đen, mọi thứ xung quanh như lắng lại. Những vết thương trong lòng họ dường như đã được hàn gắn, nhưng những ký ức ám ảnh về cuộc chiến vẫn còn hiện hữu.
“Chúng ta đã làm được,” Xuân nói, giọng nói tràn ngập niềm tự hào. “Chúng ta đã giúp đỡ những linh hồn đáng thương.”
“Đúng vậy,” Mai đồng tình. “Nhưng chúng ta cần phải hiểu rằng nhiệm vụ của mình chưa kết thúc. Chúng ta vẫn còn nhiều điều cần phải làm.”
Ngọc, vẫn còn đắm chìm trong những suy tư, nhìn về phía cánh cửa dẫn ra ngoài. “Tôi cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn thành. Bóng đen không chỉ là một thực thể đơn thuần. Nó mang trong mình nỗi đau và sự hận thù. Chúng ta cần phải tìm hiểu sâu hơn về nguồn cội của nó.”
“Ngọc nói đúng,” Xuân thở dài. “Chúng ta phải nghiên cứu thêm về lịch sử của nhà Thương, về những nghi thức tàn bạo mà họ đã thực hiện. Chỉ khi hiểu rõ, chúng ta mới có thể ngăn chặn điều đó tái diễn.”
Họ quyết định quay về thành phố, tìm đến những thư viện và tài liệu cổ xưa để tiếp tục hành trình tìm kiếm sự thật. Mỗi bước đi của họ đầy nghiêm túc, bởi họ biết rằng những linh hồn còn lại vẫn đang kêu gọi sự giúp đỡ.
Trở về từ ngôi đền, họ bắt đầu tiếp cận các nhà sử học và các chuyên gia trong lĩnh vực khảo cổ học. Cuộc thảo luận diễn ra sôi nổi, nhưng cũng đầy căng thẳng. Những thông tin mới thu thập được ngày càng làm nổi bật lên một sự thật phũ phàng về triều đại nhà Thương. Những nghi lễ hy sinh, những món ăn từ thịt người và cả những bí ẩn về các thực thể bóng tối vẫn còn ẩn sâu trong lịch sử.
“Chúng ta không thể để những điều này chìm vào quên lãng,” một nhà sử học nói. “Những gì đã xảy ra trong quá khứ có thể tái diễn nếu chúng ta không cẩn trọng.”
Xuân và Mai quyết định tổ chức một buổi hội thảo để chia sẻ những kiến thức mà họ đã tích lũy được. Họ mời gọi tất cả những ai quan tâm đến lịch sử, văn hóa và những điều kỳ bí. Mục đích là để nâng cao nhận thức về tầm quan trọng của việc ghi nhớ lịch sử, và để không ai phải sống trong bóng tối của những tội ác trong quá khứ.
Ngày hội thảo diễn ra trong bầu không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hào hứng. Mọi người từ khắp nơi đến tham gia, trong đó có cả những nhà nghiên cứu và những người dân địa phương. Xuân, Mai và Ngọc cảm nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ cộng đồng.
“Chúng ta không chỉ đang nghiên cứu một nền văn hóa cổ xưa,” Xuân nói, nhìn vào khán giả. “Chúng ta đang bảo vệ những linh hồn đã từng phải chịu đựng. Chúng ta không muốn lịch sử lặp lại.”
Buổi hội thảo kết thúc trong không khí phấn khởi. Những ý tưởng mới, những kế hoạch cho các hoạt động bảo tồn và nghiên cứu tiếp theo đã được đặt ra. Họ cảm thấy như mình đã tạo ra một bước ngoặt, không chỉ cho bản thân mà cho cả cộng đồng.
Sau một thời gian dài làm việc và nghiên cứu, họ đã thu thập đủ dữ liệu để xuất bản một cuốn sách. Cuốn sách không chỉ ghi lại những phát hiện khảo cổ mà còn kể về những linh hồn họ đã giải cứu, về hành trình tìm kiếm sự thật. Đó là một công trình tâm huyết, và họ hy vọng rằng nó sẽ góp phần nâng cao nhận thức về các nghi lễ và những điều bí ẩn trong lịch sử.
Vài tháng sau, cuốn sách ra mắt, và phản hồi từ độc giả rất tích cực. Mọi người bắt đầu quan tâm hơn đến lịch sử của nhà Thương, đến những điều kỳ bí mà họ đã trải qua. Xuân, Mai và Ngọc cảm thấy tự hào, không chỉ vì cuốn sách mà còn vì họ đã chạm đến được trái tim của nhiều người.
Một buổi chiều, khi ngồi bên nhau tại một quán cà phê, Xuân nhìn vào mắt Mai và Ngọc. “Chúng ta đã làm được điều này,” cô nói, nụ cười nở trên môi. “Từ một cuộc chiến đấu không ngừng, chúng ta đã tạo ra những điều tốt đẹp hơn.”
“Nhưng đây chỉ là bắt đầu,” Mai nhắc nhở. “Chúng ta vẫn còn nhiều điều phải làm. Những linh hồn chưa được giải thoát vẫn đang chờ đợi.”
“Đúng vậy,” Ngọc bổ sung. “Và có lẽ, bóng đen đó vẫn đang lang thang trong bóng tối. Chúng ta cần phải luôn cảnh giác.”
Ba người bạn nắm chặt tay nhau, quyết tâm rằng họ sẽ tiếp tục cuộc hành trình này, bất kể những thử thách nào đang chờ đợi phía trước. Họ biết rằng ánh sáng của sự thật sẽ luôn chiến thắng bóng tối, và tình bạn của họ sẽ là nguồn sức mạnh lớn nhất trên con đường tìm kiếm sự cứu rỗi cho những linh hồn còn đang bị giam cầm.
Với trái tim đầy nhiệt huyết, họ đứng lên, hướng về phía ánh hoàng hôn, cảm nhận từng bước chân trên con đường mới, nơi mà ánh sáng và hy vọng luôn hiện hữu. Cuộc hành trình vẫn còn dài, nhưng họ đã sẵn sàng, với tình yêu và sự kiên định, để đối mặt với mọi thử thách.