Chương 13
Sáng hôm sau, họ đến nhà ông Lão, một người đàn ông tuổi đã cao nhưng trí nhớ vẫn rất minh mẫn. Ông sống trong một căn nhà giản dị, với những bức tranh truyền thống treo trên tường. Những tiếng chim hót ngoài cửa sổ như tiếng nhạc nền cho những câu chuyện mà ông sắp kể.
“Ông ơi, chúng cháu muốn hỏi về lễ hội ‘Tế Nguyên’ trong thời nhà Thương,” Mai mở đầu. “Ông có thể cho chúng cháu biết thêm không?”
Ông Lão ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “À, cái lễ hội đó… không ai muốn nhắc đến. Đó là một phần của những nghi thức tàn bạo. Những kẻ chiến thắng sẽ lấy đầu của những người thua, như một cách để thể hiện sức mạnh của mình.”
“Vậy tại sao lại có những nghi lễ như vậy?” Xuân hỏi. “Có lý do gì đặc biệt không?”
“Người ta tin rằng máu của những kẻ thua cuộc sẽ mang lại sức mạnh và may mắn cho những người chiến thắng,” ông nói, giọng đầy tiếc nuối. “Đó cũng là một cách để truyền tải nỗi sợ hãi cho kẻ thù. Họ không chỉ muốn giành chiến thắng, mà còn muốn tạo ra một nỗi ám ảnh.”
Mai cảm thấy lòng mình như bị thắt lại. “Nhưng những linh hồn đó, họ đã phải chịu đựng như thế nào? Có phải họ đều là những nạn nhân của sự tàn bạo này không?”
“Đúng vậy,” ông Lão khẳng định. “Nhiều người vô tội đã mất mạng chỉ vì sự cuồng tín của những người chiến thắng. Những cái đầu họ lấy đi không chỉ là những chiến binh, mà còn là những người dân vô tội, những cô gái trẻ và trẻ nhỏ.”
Xuân và Mai nhìn nhau, nỗi kinh hoàng dâng trào trong lòng. Họ cảm nhận được sức nặng của những gì mình đang khám phá. Một thế giới tàn bạo đã tồn tại, và những linh hồn vẫn còn quanh quẩn, khao khát được giải thoát.
“Ông ơi, làm thế nào chúng cháu có thể giúp họ được giải thoát?” Mai hỏi, lòng đầy quyết tâm.
“Có lẽ,” ông Lão nói, “các cháu nên tìm đến nơi những nghi lễ diễn ra. Đó là nơi mà những linh hồn còn bị giam cầm. Nếu các cháu có thể thực hiện một nghi lễ để giải thoát cho họ, có thể họ sẽ tìm thấy bình yên.”
“Vậy, nơi đó ở đâu?” Xuân hỏi.
“Có một ngọn đồi cổ xưa, nơi mà người xưa thường tiến hành các nghi lễ. Ngọn đồi đó nằm cách đây khoảng một ngày đi bộ. Hãy cẩn thận, vì nơi đó không chỉ chứa những bí mật mà còn có thể có những thế lực mà các cháu không thể hình dung.”
Mai và Xuân cảm ơn ông Lão, lòng tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng họ sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.
Khi rời khỏi nhà ông Lão, ánh mặt trời đã lên cao, tỏa sáng những con đường trước mắt họ. Họ bắt đầu bước đi, lòng đầy nỗi lo lắng nhưng cũng không kém phần quyết tâm. Mỗi bước đi đưa họ gần hơn đến sự thật, gần hơn đến việc giải thoát cho những linh hồn đáng thương đang bị giam cầm trong những ký ức đau thương.
Hành trình tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối chỉ mới bắt đầu.
Buổi sáng hôm sau, Mai và Xuân dậy sớm, chuẩn bị cho cuộc hành trình đến ngọn đồi cổ xưa mà ông Lão đã nhắc đến. Không khí trong lành, mát mẻ, nhưng bên trong họ, những cảm xúc lẫn lộn dâng trào. Họ biết rằng mình sắp sửa đối mặt với những bí ẩn đáng sợ từ quá khứ, những ký ức tăm tối chưa bao giờ được kể.
“Em có sợ không?” Xuân hỏi, giọng có chút lo lắng.
“Chúng ta đã làm nhiều điều cùng nhau, và nếu có điều gì xảy ra, chúng ta sẽ không đơn độc,” Mai trả lời, cố gắng giữ vững tinh thần.
Sau khi chuẩn bị hành trang với ít đồ ăn, nước uống và những vật dụng cần thiết, họ bắt đầu cuộc hành trình. Con đường dẫn đến ngọn đồi không bằng phẳng, đôi khi bị che khuất bởi cây cỏ dày đặc, khiến mỗi bước đi trở nên khó khăn. Thế nhưng, sự kiên trì và quyết tâm thúc đẩy họ tiếp tục.
Trời chuyển dần về trưa, ánh nắng trở nên gay gắt. Mai cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng không hề từ bỏ. Họ đi qua những cánh đồng hoang sơ, nơi những bông hoa dại nở rực rỡ, như thể đang cố gắng làm dịu đi sự tăm tối của quá khứ.
Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ, họ cũng đến được chân ngọn đồi cổ xưa. Ngọn đồi cao sừng sững, những tảng đá lớn nằm ngổn ngang, và một bầu không khí nặng nề bao trùm nơi đây. Cả hai đứng lại, không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.
“Nhìn kìa,” Xuân chỉ tay về phía một nhóm đá lớn, nơi những dấu tích cũ kỹ có vẻ như là những gì còn lại của một nghi lễ cổ xưa. “Có lẽ đây chính là nơi mà ông Lão đã nói đến.”
Họ tiến lại gần, lòng đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Những dấu hiệu mờ nhạt của một nghi lễ trước kia hiện ra trước mắt họ, với những vết tích có vẻ như là những đốm máu đã khô lại từ lâu.
Mai cẩn thận bước qua những tảng đá, cố gắng tìm kiếm thêm thông tin. “Chúng ta cần làm một lễ cúng để giải thoát cho những linh hồn,” cô nói.
Xuân gật đầu. “Nhưng chúng ta cần biết cách làm lễ cúng này như thế nào.”