Ngồi trên xe, lòng Xuân đầy lo lắng, đây là lần đầu tiên cô về ra mắt bố mẹ của người yêu. Tâm trạng này làm cho Xuân bồn chồn đứng ngồi không yên, cô không biết phải làm sao, phải nói chuyện với bố mẹ anh như thế nào. Bỗng nhiên, một bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô dịu dàng nói:
– Không sao đâu, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng. Bố mẹ anh dễ tính lắm, chắc chắn họ sẽ thích em thôi.
Xuân ngước lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng ấy khiến cho Xuân có chút an tâm. Cô dịu dàng nói:
– Em chỉ sợ bố mẹ anh không thích em thôi.
– Anh chắc chắn. Bố mẹ anh sẽ thích em. Có một người con dâu giỏi giang như em, có họ sẽ vui lắm đấy. Bố mẹ anh tốt tính lắm, họ lại hòa đồng và thân thiện. Lúc gặp họ em sẽ biết thôi.
Nghe những lời anh nói, Xuân cảm thấy an tâm phần nào. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của anh, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, đâu đó trong lòng Xuân có chút bất an. Liệu thứ sẽ đợi họ ở phía trước đây?
Nam Định, một thành phố của những làng nghề truyền thống. Một vùng đất mộng mơ đầy ắp yêu thương, nơi đó là nơi đã sinh ra anh, người đàn ông mà cô đã đem lòng yêu thương. Nơi đó sẽ là nhà của cô trong tương lai.
Chập chờn trong giấc ngủ, chợt nghe loáng thoáng có tiếng gọi:
– Xuân! Xuân! Dậy đi em! Đến nơi rồi.
Cô dụi mắt tỉnh dậy, không biết mình đã ngủ từ lúc nào, cô chỉ nhớ mình khép mắt để cho bớt chóng mặt vì say xe, sau đó cô gặp những hình ảnh kỳ quái hiện ra, cô thấy anh và cô bị kéo ra xa bởi những bàn tay đen đúa đáng sợ. Cô càng cố gắng giữ tay anh, nhưng chẳng hiểu sao cánh tay ấy trơn tuột như bôi mỡ, làm cho cô không thể nào nắm lấy.
Nỗi bất an của cô càng lúc càng dâng lên. Lòng thầm hỏi, giấc mơ ấy thể hiện điều gì? Nó là điềm báo hay chỉ do cô lo lắng quá mà mơ thấy?
Thấy người yêu ngây ra, Diệu tò mò hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Bị giật mình bởi câu nói của anh, Xuân bối rối trả lời:
– Không có gì đâu, em nghĩ linh tinh một chút thôi mà. – Tay xách vali lên dục anh: – Mình đi thôi!
Tại nhà Diệu, từ ngoài cổng, anh nói lớn:
– Con về rồi!
Từ trong nhà, có tiếng trẻ con hét lên vui sướng:
– Mẹ ơi! Bà ơi! Chú Ba về! Chú Ba về!
(Ba là tên cúng cơm của anh)
Chưa hết tiếng hét đã thấy mấy đứa bé chạy ra ôm chầm lấy anh, đứa níu chân, đứa níu tay hỏi:
– Chú ơi! Quà của con đâu?
Anh cười xoa đầu chúng nói:
– Quà của mấy đứa đang ở trong túi xách của chú. Lát vào nhà chú lấy cho.
Bọn trẻ hò hét vui mừng, một người phụ nữ trung tuổi bước ra, mỉm cười nói:
– Về rồi hả? Ăn gì chưa?
Anh chạy lại ôm tay mẹ cười nói:
– Chưa ạ. Con đói lắm rồi! Mẹ có cái gì ăn không?
Mẹ anh cười trìu mến nhìn anh và lôi anh vào trong nhà. Bất giác ánh mắt ánh mắt bà chạm vào hình bóng người con gái đang đi đằng sau anh, nét mặt bà có chút ngạc nhiên chỉ hỏi con trai:
– Thế ai đây? Bạn con hả?
Anh mỉm cười quay lại nắm chặt tay cô, dịu dàng nhìn cô nói:
– Xin giới thiệu với mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ.
Xuân cúi đầu nhẹ nhàng chào bà.
– Cháu chào bác ạ!
Nụ cười của bà chợt cứng ngắc một thoáng rồi, lại mỉm cười vồn vã hỏi:
– Thật sao? Con bé xinh quá! – Bà nắm lấy tay Xuân vồn vã nói – Vào nhà đi cháu! Chắc đi đường mệt lắm nhỉ? Mau vào rửa ráy chân tay rồi nghỉ ngơi cho khoẻ. – Đoạn bà quay sang trách anh – Sao mày không nói với mẹ sớm, để mẹ còn chuẩn bị. Về bất ngờ thế này, chẳng có món gì ngon để đãi con bé.
Anh mỉm cười nói:
– Con muốn dành cho cả nhà bất ngờ.
– Mày thật là… -Bà quay lại nói với cô: – Cháu tên gì? Nhà ở đâu?
Xuân bẽn lẽn trả lời:
– Dạ, cháu tên Xuân, quê ở Thanh Hóa ạ.
– Năm nay, cháu bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cháu gần 26 rồi ạ.
Nghe thấy tuổi của cô, chiếc rổ trên tay bà tự nhiên rơi xuống đất, bà sững người giây lát. Rồi trấn tĩnh lại cúi xuống nhặt cái rổ, lúng túng nói:
– Chết thật, đổ hết rau rồi. Cái tật run tay chết tiệt. Cháu vào nhà ngồi chơi! – Bà quay ra nói với anh: – Con đưa con bé vào nhà ngồi uống nước! Mẹ đi hái lại rổ rau.
Xuân thấy vậy liền cầm vào cái rổ nói:
– Để cháu giúp bác.
Bà xua tay nói:
– Không cần đâu, bác làm một loáng cái là xong ấy mà. Hai đứa đi đường mệt mỏi vào rửa mặt, nghỉ ngơi đi!
Anh cười nói với Xuân:
– Mẹ nói đúng đấy, em bị say xe, nên nghỉ ngơi đi.
Xuân cúi đầu khẽ nói:
– Vâng, cháu xin phép vào trong nhà.
– Ừ vào nhà đi cháu. Diệu! Con đưa Xuân vào nhà đi con!
– Vâng ạ.
Nói rồi, anh kéo xuân đi theo mình vào nhà. Ngôi được một lúc, có tiếng gọi của mẹ anh vang lên:
– Diệu ơi! Ra mẹ nhờ cái này!
Anh nói vọng ra:
– Vâng, con ra luôn đây.
Đoạn anh quay sang nói với cô:
– Em ngồi đây đợi anh một chút nhé! Anh qua xem mẹ anh bảo cái gì.
– Hay anh để em qua giúp bác một tay.
– Không cần đâu, chắc là mấy cái lặt vặt thôi mà. Em cứ ngồi ở đây, đời anh một tí rồi anh quay lại ngay.
– Vâng, anh đi đi. Có gì cần giúp thì anh bảo em.
Cô ngước nhìn bóng anh bước ra cửa. Ngồi được một lúc, cô cảm thấy mình ngồi đây mà không làm gì thật sự là bất lịch sự. Nên đứng lên định bụng qua xem hai người có việc gì cần thì mình giúp họ một tay.
Vừa bước gần tới cửa bất chợt nghe tiếng anh nói với mẹ anh về mình, khiến cô dừng bước đứng lại lắng nghe.
– Con không quan tâm cô ấy bao nhiêu tuổi, cái con quan tâm là hạnh phúc của mình. Con thật sự rất yêu cô ấy. Mẹ đừng ngăn cấm cản bọn con! Con đã lớn rồi, có thể tự quyết định được cuộc sống của mình.
Mẹ anh tức giận nói:
– Được lắm! Anh đủ lông đủ cánh rồi, biết cãi lời tôi rồi. Không còn nghe lời tôi nữa. Anh lấy nó về, để thiên hạ nó cười vào mặt tôi hả? Anh lấy vợ hay lấy thêm một bà mẹ?