Cô nhìn quanh, tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói ấy, nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm. “Ai đang nói? Chuyện gì đang xảy ra?” Ly hét lên trong sự hoảng loạn.
Giọng nói tiếp tục: “Khi em từ bỏ ước mơ, khi em lãng quên lời hẹn ước, bóng tối đã tìm cách xâm nhập vào thế giới của chúng ta. Vương quốc Ánh Trăng đang bị đe dọa bởi một thế lực hắc ám. Nếu em muốn cứu nó, em phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt mà bóng tối mang lại.”
Ly cảm thấy một cảm giác tội lỗi sâu sắc. Cô nhớ lại những ngày tháng khi còn là một cô bé, luôn trông đợi vào những giấc mơ và tin vào phép màu. Nhưng khi lớn lên, cuộc sống thực tế đã kéo cô ra khỏi thế giới mơ mộng đó, và giờ đây, hậu quả của sự lãng quên ấy đang hiện hữu trước mặt cô. “Tôi phải làm gì để cứu vương quốc?” cô hỏi, giọng run run nhưng kiên quyết.
“Em phải đi qua ba thử thách. Mỗi thử thách sẽ đưa em đến gần hơn với vương quốc, nhưng đồng thời cũng đưa em đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Nếu em vượt qua, ánh trăng sẽ trở lại, và vương quốc sẽ được cứu. Nhưng nếu thất bại… bóng tối sẽ chiếm lấy tất cả.”
Ly biết rằng không có lựa chọn nào khác. Cô đã để bóng tối tràn vào vì sự quên lãng của mình, và giờ đây, cô phải sửa chữa lỗi lầm đó. “Tôi sẵn sàng,” cô nói.
Thử thách đầu tiên đưa Ly vào một khu rừng tối tăm. Những cây cổ thụ cao lớn vươn lên trời như những bóng đen khổng lồ, tỏa ra một không khí ẩm ướt và ngột ngạt. Cô phải tìm đường ra khỏi khu rừng này trước khi đêm đen bao trùm hoàn toàn. Mỗi bước đi của cô đều vang vọng trong không gian, như thể có điều gì đó đang theo dõi từ đằng xa. Mỗi khi cô tiến lên một bước, những bóng cây như di chuyển theo, khiến cô lạc lối.
Giữa khu rừng, Ly bỗng nghe thấy tiếng thì thầm vang lên từ mọi phía. Những giọng nói ma mị, như thể từ chính suy nghĩ sâu thẳm của cô, cất lên: “Ngươi sẽ không bao giờ tìm được lối ra. Ngươi đã quên mất cách tin vào chính mình.”
Cô cố gắng phớt lờ những tiếng nói ấy, nhưng chúng ngày càng vang vọng hơn, nhấn chìm cô trong sự nghi ngờ bản thân. “Mình phải tin tưởng vào chính mình,” Ly tự nhủ, nhớ lại lời dạy của chàng trai. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, và dùng trái tim mình để cảm nhận hướng đi, thay vì dựa vào đôi mắt. Khi mở mắt ra, con đường phía trước đã hiện rõ, và cô bước tiếp với lòng quyết tâm.
Cuối cùng, Ly cũng tìm thấy lối ra, và khi cô bước ra khỏi khu rừng, ánh trăng mờ ảo bắt đầu hiện lên trên bầu trời. Nhưng thử thách mới chỉ bắt đầu.
Thử thách thứ hai đưa cô đến một hồ nước lớn, mặt nước trong suốt như gương phản chiếu bầu trời tối đen. Trên bờ hồ có một cây cầu đá cũ kỹ, dẫn tới một tòa tháp cô độc nằm giữa hồ. Cô phải đi qua cây cầu này, nhưng chỉ có một điều kiện: cô không được để bản thân nhìn xuống nước.
Khi bước chân lên cầu, Ly cảm thấy một sức hút mạnh mẽ từ mặt hồ bên dưới. Tiếng gió thổi qua tai cô như thì thầm: “Nhìn xuống… nhìn xuống, và ngươi sẽ thấy sự thật về chính mình.”
Sự cám dỗ trở nên ngày càng lớn, khiến mỗi bước đi của cô trở nên nặng nề hơn. Cô biết rằng nếu nhìn xuống, cô sẽ không bao giờ có thể vượt qua. Nhưng sự tò mò vẫn không ngừng dày vò cô. Khi đến gần giữa cầu, Ly gần như không thể chịu đựng được nữa. Cô cảm thấy như có hàng ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô từ mặt hồ bên dưới.
Nhưng rồi, cô nhớ lại lời hứa với chàng trai: cô phải vượt qua bóng tối, phải đối mặt với thử thách này để cứu lấy vương quốc. Ly cố gắng giữ ánh mắt nhìn thẳng, và từng bước một, cô đã vượt qua cây cầu mà không nhìn xuống. Khi bước chân cuối cùng chạm đến đất liền, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ nhàng, và mặt trăng lại sáng hơn chút nữa trên bầu trời.
Thử thách cuối cùng đưa Ly tới một tòa tháp cao chót vót, nơi chàng trai đang bị giam giữ. Nhưng để đến được với chàng, cô phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình: nỗi sợ mất đi niềm tin vào những giấc mơ. Trong tòa tháp, từng tầng là những ký ức về thất bại, sự lãng quên, và những điều cô đã từ bỏ trong cuộc sống thực tại. Mỗi bước lên cao, những ký ức ấy càng nặng nề hơn, khiến cô cảm thấy như mình đang gánh trên vai cả thế giới.
Nhưng Ly không bỏ cuộc. Cô nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn và đầy thử thách, niềm tin vào giấc mơ không bao giờ được phép mất đi. Chính giấc mơ đã dẫn cô đến đây, đã mang lại ánh sáng cho cuộc sống của cô. Và với niềm tin ấy, cô bước lên bậc thang cuối cùng.
Khi cô đến đỉnh tháp, cánh cửa mở ra, và chàng trai đứng đó, ánh mắt tràn ngập sự tự hào. “Em đã làm được,” chàng nói, nắm lấy tay cô. “Ánh trăng sẽ trở lại, và vương quốc sẽ được cứu. Nhưng quan trọng hơn cả, em đã tìm lại được niềm tin vào giấc mơ của mình.”
Và đúng lúc đó, mặt trăng sáng rực rỡ trở lại, chiếu sáng cả bầu trời, xua tan bóng tối mãi mãi.