Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

7:45 chiều – 23/07/2025

Chàng trai quay lại, nắm tay Ly dẫn cô đến bên hồ nước. “Nơi này là trung tâm của vương quốc,” chàng nói, giọng nói mang âm hưởng của gió đêm, “mọi thứ ở đây đều phản chiếu ánh sáng của trăng, như cách mà trăng phản chiếu cảm xúc của con người.”

Ly ngồi xuống, ánh mắt đắm chìm vào khung cảnh trước mắt. Cô thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ kỳ diệu, nơi mà mọi điều đều hoàn hảo và yên bình. Cô không còn cảm giác lo lắng hay sợ hãi, chỉ có niềm vui và sự yên bình lan tỏa trong lòng.

Chàng trai ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô trong giây lát trước khi nói: “Ly, em có biết tại sao ta lại mang em đến đây không?”

Ly quay sang, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chàng. “Tại sao?” cô hỏi, lòng đầy tò mò.

“Bởi vì em đã từng hứa sẽ đợi ta,” chàng nói, nụ cười buồn hiện rõ trên khuôn mặt. “Nhưng không chỉ vì lời hứa đó. Ta đã dõi theo em từ khi em còn nhỏ, từ những đêm em ngồi ngắm trăng một mình trên đồi. Em không biết, nhưng mỗi lần em ước nguyện, mỗi khi em tin vào ánh trăng, em đã tạo ra một kết nối với thế giới của chúng ta.”

Ly ngạc nhiên, cảm giác như có điều gì đó rất quan trọng đang dần được hé lộ. “Kết nối? Với thế giới của chàng?”

Chàng trai gật đầu. “Phải. Ánh trăng không chỉ là ánh sáng chiếu xuống thế gian, mà còn là cầu nối giữa hai thế giới – thế giới của con người và thế giới của những giấc mơ. Khi em tin vào trăng, khi em gửi gắm những giấc mơ của mình lên đó, em đã mở ra cánh cửa để đến với chúng ta.”

Ly nhìn chàng trai, cảm giác trái tim mình đập mạnh. Cô đã từng nghĩ mình chỉ là một cô bé ngây thơ với những ước mơ đơn giản. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng những ước mơ của mình thực sự có sức mạnh.

“Vậy… chúng ta sẽ ở đây mãi mãi?” cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự háo hức.

Chàng trai im lặng một lúc trước khi đáp. “Chỉ khi em thật sự muốn. Vương quốc Ánh Trăng là nơi dành cho những người mơ mộng, những người tin tưởng vào phép màu. Nhưng nếu em muốn quay lại thế giới của mình, ta cũng sẽ đưa em về. Quyền lựa chọn luôn nằm trong tay em.”

Ly cúi đầu suy nghĩ. Cô cảm thấy yêu quý nơi này, thế giới mà cô từng mơ mộng từ thuở bé. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng mình còn nhiều điều phải hoàn thành trong cuộc sống thực tại. Những người thân, những kỷ niệm, và cả tương lai phía trước vẫn còn chờ đợi cô.

“Em… em không biết,” cô nói khẽ, lòng đầy do dự.

Chàng trai khẽ cười, như thể hiểu rõ sự phân vân trong lòng cô. “Không sao cả. Em không cần phải quyết định ngay lúc này. Ta sẽ luôn ở đây, và em có thể trở lại bất kỳ khi nào em muốn.”

Ly cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô mỉm cười, nhìn vào ánh trăng phản chiếu trong hồ nước, và biết rằng dù ở đâu, ánh trăng vẫn sẽ luôn ở bên cô, dẫn lối cho những giấc mơ của cô. 

Chàng trai đứng dậy, chìa tay ra cho cô. “Hãy để ta đưa em về, khi em sẵn sàng, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Và thế là, cỗ xe ngựa lại bay lên, đưa Ly trở về ngôi làng nhỏ của mình, nhưng lần này, cô đã biết rằng vương quốc của những giấc mơ luôn tồn tại, và chàng trai ấy, cùng với ánh trăng, sẽ mãi mãi chờ đợi cô.

Sau khi Ly được đưa về ngôi làng nhỏ, mọi thứ dường như trở lại như cũ. Những đêm trăng sáng vẫn xuất hiện, nhưng ánh sáng của nó giờ đây chứa đựng những ký ức bí ẩn mà cô không thể nào quên. Ly không kể với ai về cuộc gặp gỡ kỳ diệu ấy, nhưng trong lòng, cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không còn đơn giản nữa. Vương quốc Ánh Trăng vẫn luôn hiện hữu, như một phần trong thế giới mà cô từng biết, và lời hứa của chàng trai vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.

Một buổi chiều mùa thu, khi mặt trời lặn sớm, bầu trời chuyển sang một màu cam đỏ rực rỡ, Ly bỗng cảm nhận được một điều bất thường. Không gian dường như trầm lặng hơn thường lệ, không còn tiếng côn trùng rả rích hay tiếng gió xào xạc qua lá. Cô nhìn lên bầu trời, và lần đầu tiên trong đời, mặt trăng không xuất hiện. Thay vào đó là một màn đêm đen tối, không một ngôi sao nào sáng lên.

Ly cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cô nhớ lại lời hứa của chàng trai, nhớ đến vương quốc ánh trăng đầy phép màu, và nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô quyết định quay trở lại ngọn đồi cũ, nơi cô từng ngắm trăng và mơ mộng, hy vọng rằng có thể tìm ra câu trả lời.

Khi Ly đến ngọn đồi, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, và một giọng nói vang vọng từ trong không trung: “Ly, em đã hứa đợi ta, nhưng giờ đây em không còn đủ niềm tin nữa. Bóng tối đang dần chiếm lĩnh, và nếu em không làm gì, vương quốc Ánh Trăng sẽ biến mất mãi mãi.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00