Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Truyện ngắn Bắt vợ Chương 7: Khúc Lặng Sau Lời Gọi

Chương 7: Khúc Lặng Sau Lời Gọi

5:25 chiều – 23/07/2025

Thời gian trôi, như nước sông Luộc xuôi về hạ nguồn.

Không ồn ào, không vội vã, mà cũng chẳng chờ đợi ai.

Mấy năm sau, người ta hay kể chuyện về thầy giáo Hùng như một giai thoại trong vùng. Có người bảo anh bỏ dạy để lên Hà Nội học tiếp thạc sĩ. Có người lại nói anh sang Pháp, theo một dự án phục dựng tài liệu lịch sử thực dân, nhờ vào tài năng ngôn ngữ và vốn hiểu biết về vùng quê kỳ lạ từng là nơi đóng quân của người Pháp thuở xưa.

Chỉ có người già trong làng Vân  những cụ bà tóc trắng, từng chứng kiến cả nửa thế kỷ nắng gió và khói nhang  là không tin anh đi hẳn. Họ bảo:

 Thầy ấy không đi đâu, thầy ấy chỉ trả lời một lời gọi. Lời của một người con gái không kịp nói.

Ở bờ sông nơi từng có cái miếu nhỏ thờ Hà Bá, người ta xây lại bằng gạch đỏ, lập tấm bia khắc hai chữ “Nguyệt Vân”, không rõ ai đặt. Phía dưới là dòng chú nhỏ, mờ dần theo thời gian:

 “Người ở lại vì không ai tiễn, người ra đi vì có người nhớ.”

Năm đó, Thư đỗ vào trường chuyên Văn của tỉnh. Khi trả lời trong một buổi phỏng vấn đầu năm học, cô bé đã nói một câu khiến thầy cô ngỡ ngàng:

 Em chọn học Văn vì em muốn kể lại một câu chuyện cũ, của một người từng sống, từng yêu và từng bị lãng quên… ở một nơi người ta gọi là quê mình.

Không ai hiểu rõ cô nói về ai. Nhưng một người giáo viên già, về hưu đã lâu, ngồi ở hàng ghế cuối, khẽ gật đầu và lẩm bẩm:

 Con bé ấy nhớ. Và nó viết để giữ.

Mùa đông năm ấy, trong một cuộc hội thảo văn học nhỏ tổ chức ở Hải Phòng, có một tập truyện ngắn được in đơn sơ, bìa màu xám tro, chỉ đề hai chữ đơn giản: “Khúc Sông”. Tác giả là một cái tên lạ, không rõ nam hay nữ: T.V.

Tập truyện ấy không bán chạy. Nhưng một nhà xuất bản trẻ đã quyết định in lại  lần này họ giữ nguyên nét bút tay của tác giả ở trang cuối cùng:

 “Nếu mỗi dòng sông đều mang một ký ức,

thì ký ức đau đớn nhất không nằm ở đáy nước,

mà nằm trong những người còn sống 

và không thể quên.”

Năm đó, nước sông Luộc lại dâng vào tháng Bảy. Nhưng không ai nghe thấy tiếng hát, không ai thấy bóng áo trắng bên bờ.

Chỉ có lũ trẻ chăn trâu kể với nhau, rằng vào buổi chiều, khi nắng sắp tắt, nếu đứng ở đoạn khúc cong thứ ba của dòng sông, nhìn xuống nước sẽ thấy phản chiếu gương mặt của một người phụ nữ rất đẹp  đang mỉm cười, tay cầm một đóa hoa dại.

Người ta bảo, hoa ấy có tên là hoa vạn thọ rừng, chỉ mọc duy nhất một lần  vào nơi đã từng có người chờ đợi mãi mãi.

 

HẾT

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00