Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

4:31 chiều – 23/07/2025

Lan cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một cách khó tả, nhưng cũng lẫn lộn với nhiều cảm xúc khác. Cô không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng sự thật là, Hạ vẫn ngồi đây, trước mặt cô, sau bao năm xa cách. Cảm giác như một chương mới trong cuộc đời họ đang dần mở ra, nhưng liệu đó có phải là điều mà Lan thực sự mong muốn?

Cả hai tiếp tục trò chuyện, nhưng những câu chuyện chỉ như bề nổi của những điều chưa nói. Lan vẫn giữ kín trong lòng cảm xúc ngày xưa, dù cô cảm thấy rằng bây giờ, khoảng cách giữa họ dường như không còn xa vời như trước nữa.

Khi buổi trò chuyện kết thúc, Hạ nhìn Lan, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà Lan không thể diễn tả. “Lan, mình rất vui vì được gặp lại cậu. Thật sự đấy.”

Lan mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rối bời. “Mình cũng vậy, Hạ.”

Cả hai chia tay trong một sự im lặng đầy cảm xúc. Lan bước đi, nhưng lòng cô vẫn còn vương vấn. Tái ngộ sau mười năm, họ vẫn chưa nói hết tất cả những gì cần nói. Nhưng Lan biết rằng, cuộc đời đôi khi có những vòng quay lạ lùng, và có lẽ, câu chuyện giữa cô và Hạ vẫn chưa thực sự kết thúc.

Những ngày sau buổi gặp gỡ, tâm trí Lan như bị nhấn chìm trong những suy nghĩ không ngừng về Hạ. Cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã gợi lại những ký ức cũ, những cảm xúc chưa bao giờ thực sự phai nhòa. Mỗi lần nghĩ đến Hạ, Lan lại thấy trái tim mình nhói đau, nhưng đồng thời cũng thấy có điều gì đó đang trỗi dậy, như một hy vọng nhỏ nhoi mà cô chưa dám đối diện.

Hạ giờ đây đã không còn ở bên Quân, nhưng điều đó có nghĩa gì? Liệu tình cảm mà cô dành cho Lan có bao giờ vượt quá giới hạn tình bạn? Lan biết mình cần phải làm rõ mọi chuyện, nhưng cô vẫn do dự. Nỗi sợ rằng Hạ sẽ không đáp lại tình cảm của mình khiến cô chần chừ, không dám bày tỏ.

Một buổi chiều, Lan nhận được tin nhắn từ Hạ: “Cậu có muốn đi dạo với mình không? Mình có chuyện muốn nói.”

Tim Lan đập nhanh hơn khi đọc tin nhắn. Cô không biết Hạ muốn nói điều gì, nhưng có lẽ đây là cơ hội để họ nói ra những điều còn vướng mắc trong lòng. Cô nhanh chóng đồng ý và hẹn Hạ ở công viên quen thuộc, nơi họ từng đến mỗi khi cần không gian yên tĩnh.

Khi Lan đến, Hạ đã ngồi chờ trên ghế đá dưới tán cây. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Hạ mặc một chiếc áo trắng giản dị, gương mặt thanh thoát dưới ánh nắng chiều khiến Lan không thể rời mắt.

Lan ngồi xuống bên cạnh Hạ, cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ và tiếng lá cây xào xạc. Cảm giác gần gũi mà Lan luôn mong đợi giờ đây trở nên căng thẳng lạ thường. Hạ nhìn thẳng vào mắt Lan, và lần đầu tiên, Lan thấy trong đôi mắt ấy chứa đựng một điều gì đó rất khác, sâu sắc và trầm lắng.

“Hôm trước gặp cậu, mình đã nghĩ rất nhiều,” Hạ bắt đầu nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. “Mình nghĩ về những năm tháng đã qua, về mối quan hệ giữa chúng ta. Và mình nhận ra rằng… có lẽ có những điều mà cả hai chúng ta chưa bao giờ dám nói thẳng ra.”

Lan nuốt khan, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy một dòng cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên, nhưng vẫn chưa dám đối mặt. “Ý cậu là gì?”

Hạ hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô thoáng chút do dự. “Lan, mình không biết liệu cậu có cảm thấy giống mình hay không. Nhưng suốt những năm qua, kể từ khi cậu rời đi, mình luôn có một cảm giác mất mát. Một cảm giác rằng… mình đã để lỡ điều gì đó rất quan trọng. Và điều đó khiến mình day dứt.”

Lan lặng đi trước lời thú nhận bất ngờ. Những gì Hạ nói như những mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh mà cô đã cố gắng chắp vá suốt bao năm qua. Trái tim Lan rung lên, nhưng cùng lúc đó là nỗi sợ hãi lớn dần. Cô không biết mình nên nói gì, nên làm gì.

Hạ tiếp tục, giọng cô giờ đây run rẩy hơn. “Lan, mình không biết liệu đó có phải là tình yêu hay không, nhưng mình biết rằng… mình không thể quên được cậu. Suốt mười năm qua, dù có ở bên ai, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, hình ảnh của cậu vẫn luôn ở đó. Mình nghĩ rằng… mình đã yêu cậu, nhưng mình quá sợ hãi để thừa nhận điều đó.”

Những lời của Hạ như một cú sốc lớn đánh thẳng vào lòng Lan. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hạ, người mà cô đã yêu thương bao năm, người mà cô tưởng chừng không bao giờ có thể đáp lại tình cảm của mình, giờ đây đang thú nhận tình yêu của mình. Nhưng Lan cũng không thể ngừng tự hỏi: Liệu đây có phải là sự thật? Hay chỉ là một sự mơ hồ trong cảm xúc của Hạ?

Lan nhìn thẳng vào mắt Hạ, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hạ, mình… mình cũng yêu cậu. Mình đã yêu cậu từ rất lâu rồi, nhưng mình không bao giờ dám nói. Mình sợ rằng nếu nói ra, mình sẽ mất cậu mãi mãi. Và mình đã chọn cách rời xa để tránh phải đối mặt với sự thật đó.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00