– Vâng, mời cậu đi theo con.
Nói rồi anh ta đi nhanh phía trước dẫn đường cho Trường. Tới cửa xưởng, nhìn thấy gương mặt của ông Toàn hiện ra trước mắt anh khiến anh có chút bất ngờ, khẽ cau mày khó chịu, nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn phải mỉm cười bước tới lễ phép chào hỏi với lão:
– Cháu chào chú! Chú qua chơi hay chú qua có chuyện gì dạy bảo ạ?
Lão nghe thấy tiếng của Trường nói, bèn xoay đầu đưa mắt nhìn từ đầu tới chân của anh. Có vẻ như gã cũng hài lòng về bộ dáng của anh, trong lòng thầm nghĩ:
“Con bé nhà mình quả là có mắt tinh tường. Không ngờ lại chọn cho mình một thằng con rể khá như thế này.”
Trường không nghe thấy tiếng trả lời của gã, anh lên tiếng hỏi lại:
– Chú qua chơi hay có chuyện gì dạy bảo ạ?
Quả là có tật giật mình, khi nghe lần thứ hai, lão có chút lúng túng chưa biết nói gì, thì tiếng của Trường một lần nữa cất lên:
– Chú Cương! Chú Cương!
Thấy mình thất thố, lão hắng giọng nhìn thẳng vào mắt Trường để che đi vẻ lúng túng, hắng giọng rồi lên tiếng:
– È Hèm Chuyện cũng chẳng có gì to tát cho lắm. Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là muốn bàn với cậu một chuyện.
Nghe thấy lão nói muốn bán bạc với mình chuyện gì đó, gương mặt Trường trở nên đăm chiêu, anh không biết lão ta muốn bàn bạc về việc gì, thứ duy nhất anh có thể nghĩ được là công việc làm ăn. Nhưng anh biết người như lão ta, làm gì có chuyện hợp tác làm việc với ai đặc biệt là những món hời béo bở. Đắn đo một lúc, anh cố gắng mỉm cười nói với lão:
– Vâng, chú vào trong uống chén nước, rồi chúng ta nói chuyện.
Lão Cương trả lời vỏn vẹn có một câu “được” rồi chắp tay sau lưng theo anh đi vào sâu trong xưởng.
Vào trong phòng riêng của Trường, anh quay sang nói với lão:
– Chú ngồi chơi ạ. – Nói đoạn, Trường với tay lấy cái ấm, rót nước đưa cho lão, miệng cười tươi nói:- Cháu mời chú mời nước ạ. – Đoạn anh ngồi xuống hỏi lão – Chẳng hay chú tới là muốn bàn bạc chuyện gì với cháu ạ?
Lão cầm chiếc chén trong tay nhưng không uống, lão từ tốn nói:
– Tôi đến đây, thứ nhất là bàn về chuyện hợp tác làm ăn của chúng ta, thứ hai là có chút việc riêng của gia đình muốn nói chuyện với anh. Nhưng hai cái, lại có liên quan đến nhau. Hy vọng cậu có thể kiên trì lắng nghe.
– Vâng chú cứ nói đi ạ, cháu xin lắng nghe ạ.
– Chắc cậu cũng biết, tôi cũng kinh doanh về bánh trung thu phải không?
– Vâng cháu biết ạ.
– Vậy nên hôm nay tôi đến muốn bàn với cậu về việc hợp nhất hai xưởng làm một. Tôi sẽ để cậu đứng ra quản lý cả hai xưởng.
Nghe thấy lão nói thế, Trường biết chẳng có gì là miễn phí cả. Kiểu gì cũng có điều kiện đi kèm. Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn giả bộ vui mừng nói:
– Được thế thì tốt quá! Công việc kinh doanh sẽ thuận lợi cho cả hai chúng ta. Nhưng chắc chú phải có điều kiện gì đi kèm phải không ạ?
Nghe thấy lời Trường nói, lão cười cười trả lời:
– Cậu quả thật tinh ý! Quả thật, tôi chỉ có một điều kiện duy nhất. Tôi hy vọng cậu sẽ chấp thuận.
– Điều kiện gì vậy ạ?
Lão trầm giọng nói:
– Cậu biết đấy, tôi có duy nhất một đứa con gái phải không?
– Vâng cháu có nghe nói.
– Vậy chắc cậu cũng biết, sau này gia sản của tôi cũng sẽ dành hết cho nó?
– Cháu biết ạ. – Bỗng nhiên anh vỡ lẽ ra, kêu lên: – Không lẽ bác muốn cháu lấy cô ấy làm vợ?
Lão gật đầu nhìn cậu nói:
– Đúng là vậy. Chẳng biết từ lúc nào, con gái tôi đã phải lòng cậu. Nó mất ăn mất ngủ, tương tư thành bệnh. Tôi thật sự rất lo lắng. Chỉ hy vọng, cậu chấp thuận lấy nó làm vợ. Như thế, gia sản của tôi, tôi tình nguyện hai tay dâng cho cậu.
Trường cúi xuống, đăm chiêu suy nghĩ. Vốn anh đã có ý định thâu tóm toàn bộ xưởng bánh quanh vùng từ lâu. Đây quả thực là một cơ hội tốt. Nhưng nghĩ đến tình cảm của mình và Lan, anh không thể vì mối lợi đó mà phụ lòng người con gái mà mình yêu thương. Anh ngẩng lên nhìn lão ta, ánh mắt kiên định nói:
– Xin lỗi chú, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Cháu nghĩ, cô ấy lấy người không yêu mình sẽ rất khổ. Vì vậy, cháu xin phép được từ chối mối hôn sự này. Mong bác thông cảm cho cháu.
Nghe lời của Trường nói, nét mặt lão sa sầm lại, đứng phắt dậy gằn giọng nói:
– Rồi cậu sẽ phải hối hận về câu nói ngày hôm nay. Tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống cầu xin tôi.
Không để Trường nói thêm câu nào, lão đứng phắt dậy đẩy mạnh cửa đi ra ngoài. Trường chỉ có thể lắc đầu, thở dài nhìn theo bóng lão ta đi khuất.
Từ ngày hôm đó, lão ta tìm đủ mọi cách để hãm hại Trường. Ban đầu là hạ giá cạnh tranh, để xưởng của Trường phải bán lỗ vốn. Sau đó thuê người phao tin xưởng của Trường làm hàng kém chất lượng, khiến người ăn bị ngộ độc thực phẩm…
Vì những tin đồn thất thiệt ấy, và giá cả cạnh tranh của lão, khiến cho Trường không thể nào bán được hàng nữa. Xưởng của anh lâm vào tình trạng làm ăn thua lỗ. Không thể bán được hàng, số lượng sản phẩm tồn kho rất nhiều. Anh không còn khả năng kinh tế để chi trả cho công nhân trong xưởng nữa.
Vì thế anh nên đã quyết định đi gặp lão ta để trao đổi. Đối diện với người đàn ông mưu mô xảo quyệt này, Anh bắt đầu có cảm giác run sợ. Lão thật sự là một kẻ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Nhìn thấy anh đến lão ta cười lớn:
– Haha, cuối cùng cậu cũng đến tìm tôi. Thế nào cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?
– tôi…
– Còn lưỡng lự gì nữa chứ. Nhưng bây giờ tôi sẽ có thêm một điều kiện; đó là cậu phải ở rể cho nhà chúng tôi.
Trường tức giận đập bàn quát:
– Ông bị điên à! Nhất định tôi không thể chấp nhận điều kiện điên rồ của ông được. Tôi là một thằng đàn ông đội trời đạp đất, không thể vì một chút chuyện cỏn con ấy mà luồn cúi nhà vợ được. Xin phép chúng ta dừng cuộc nói chuyện ở đây. Chào ông!
Nhìn thấy sự kiên quyết của Trường, lão ta nở một nụ cười thâm sâu nói:
– Tôi hiểu vì sao cậu không chấp nhận, đây hẳn là một sự sỉ nhục lớn đối với cậu. Nhưng cậu hãy nghĩ đến những thứ cậu đã gây dựng, không lẽ cậu lại can tâm vứt bỏ? Tôi đoán cậu hẳn đã có người mình thương rồi, và cậu từ chối con gái tôi chắc chắn là vì cô ấy.
Trường khẽ khựng lại vì câu nói của lão. Anh vô cùng bất ngờ về câu nói của lão. Chuyện anh qua lại với Lan, luôn được anh giữ kín, để bảo khỏi những rắc rối không đáng có. Làm sao người đàn ông này biết được. Trường bắt đầu trở nên căng thẳng, anh cố gắng che dấu đi cảm xúc của mình, giọng tỏ ra lạnh lùng hỏi:
– Làm sao mà ông biết được chuyện riêng của tôi? Hay là ông cho người lén lút điều tra tôi?
Thấy anh có vẻ kích động lão từ tốn nói:
– Cậu cứ bình tĩnh đã. Cậu phản ứng như thế để làm gì? Qua thái độ của cậu tôi hiểu suy đoán của tôi đã đúng.
Trường phát hiện mình đã nói hớ, nên vội ngồi xuống. Trong lòng vô cùng tự trách, nhưng nhờ vậy anh cũng biết được, ông ta chưa phát hiện ra người yêu của anh là Lan. Lão ta mỉm cười nham hiểm nhì anh nói:
– Dù hiện giờ, tôi chưa biết cô gái ấy là ai, nhưng nếu cậu không đồng ý trở thành con rể của gia đình chúng tôi. Tôi sẽ khiến cho cậu tan nhà nát cửa, kể xưởng bánh mà cậu dày công gây dựng, cùng người cậu yêu đều sẽ biến mất trên cõi đời này.