Chương 5: Kẻ săn mồi trong bóng tối
Trước mặt Mai, Linh đứng yên lặng với một nụ cười nhẹ trên môi, như thể cô đang thưởng thức từng khoảnh khắc sợ hãi của đối phương. Đôi mắt Linh sáng lên dưới ánh đèn yếu ớt, trông như đôi mắt của một con thú hoang đang rình mồi.
Mai đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân run rẩy. Cô không thể thốt ra được một lời nào, như thể cổ họng cô bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, và thời gian như ngừng trôi. Linh bước chậm rãi về phía cô, mỗi bước đi đều khiến Mai cảm thấy mình đang rơi vào một cái hố sâu không đáy.
“Chị có biết cảm giác của con mồi khi bị kẻ săn mồi truy đuổi không?” Linh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng lại đầy độc ác.
Mai lùi lại, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. “Mày… mày muốn gì?” Cô lắp bắp, giọng nói run rẩy không thể che giấu được nỗi sợ hãi.
Linh cười khẽ, nụ cười của cô càng khiến Mai cảm thấy sự điên loạn và nguy hiểm hiện hữu trong con người trước mặt. “Em không muốn gì cả. Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi. Chị có muốn chơi không?”
Mai cố gắng nuốt khan, toàn thân cô tê liệt vì nỗi sợ. Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị đóng băng dưới mặt đất. Cô không thể rời mắt khỏi Linh, như bị thôi miên bởi ánh mắt lạnh lẽo đó.
“Trò chơi rất đơn giản,” Linh nói tiếp, giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lại đầy mỉa mai. “Chị chỉ cần chạy… nếu chị có thể thoát khỏi em, chị sẽ sống sót. Còn nếu không…” Linh ngừng lại, ánh mắt cô đột ngột trở nên sắc lạnh như dao. “Chị biết rồi đấy.”
Không đợi Mai phản ứng, Linh bước tới gần hơn, khiến Mai vô thức lùi về phía sau. Nhưng cô không nhận ra rằng mình đang tiến gần đến bức tường. Khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, Mai biết rằng mình đã bị dồn vào chân tường, không còn đường thoát.
“Đừng… đừng làm thế…” Mai thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể, từng tế bào trong cô đều kêu gào chạy trốn, nhưng đôi chân cô vẫn không nhúc nhích.
Linh vẫn giữ nụ cười trên môi. “Chị biết không, cảm giác sợ hãi của chị thật… thú vị. Nó làm em cảm thấy mạnh mẽ hơn.”
Rồi, bất ngờ, Linh giơ tay lên và túm lấy cổ áo của Mai, kéo cô lại gần. “Nhưng chị không cần phải sợ, Mai à. Mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi. Rất nhanh.” Linh thì thầm vào tai Mai, hơi thở lạnh lẽo như băng giá phả vào da cô.
Mai hét lên trong hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của Linh. Cô giật mạnh ra, nhưng Linh nắm chặt không buông. Mắt cô trợn trừng, cơ thể run rẩy dữ dội khi cảm nhận được sự tuyệt vọng bao trùm lấy mình.
“Chạy đi,” Linh nói nhẹ nhàng, đẩy mạnh Mai về phía trước. “Chạy, nếu chị còn muốn sống.”
Như một con thú hoảng loạn, Mai lao về phía cửa, chân vấp vào nhau khi cô cố gắng chạy thoát. Cô cảm thấy trái tim đập mạnh đến mức muốn nổ tung, và từng hơi thở như bị bóp nghẹt trong lồng ngực. Cô không dám ngoảnh lại nhìn, nhưng có thể cảm nhận rõ Linh đang đứng phía sau, đôi mắt dõi theo từng chuyển động của cô.
Mai chạy qua phòng khách, lao thẳng về phía cửa chính. Tay cô run rẩy khi cố gắng mở khóa, nhưng mọi thứ dường như trở nên mờ mịt trong cơn hoảng loạn. Cô vặn tay nắm cửa, nhưng không kịp, bởi vì ngay lúc đó, Linh đã đứng ngay sau lưng cô.
“Chậm quá, Mai ơi,” Linh thì thầm, giọng nói vang lên bên tai khiến Mai muốn gào thét trong nỗi kinh hoàng.
Không còn lựa chọn nào khác, Mai quay người lại và lao về phía cầu thang, chạy lên tầng trên với hy vọng có thể trốn thoát. Những bước chân của cô đập mạnh trên sàn gỗ, và mỗi bước đi đều như kéo dài thêm nỗi sợ hãi.
Linh vẫn giữ vẻ bình thản, cô từ từ bước theo, không vội vã. Cô biết rằng mình không cần phải đuổi theo quá nhanh. Mai đã bị dồn vào chân tường, và cô chỉ cần tận hưởng từng giây phút hoảng loạn của con mồi.
Mai chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, cố gắng tìm một thứ gì đó để khóa cửa. Nhưng trong đầu cô trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo. Cô ngồi thụp xuống dưới gầm giường, ôm chặt lấy mình, toàn thân run lên bần bật.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Linh đang tiến lại gần, từng nhịp đập như đang theo sát cô. Mỗi tiếng động khiến tim cô đập thình thịch, cảm giác như mọi thứ sắp kết thúc. Cô không thể thở nổi, nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí.
“Có ai ở đây không?” Linh cất tiếng, giọng nói của cô vang lên trong không gian nhỏ hẹp, như thể đang đùa giỡn với Mai. “Chị định trốn đến bao giờ đây?”
Mai bịt miệng, cố gắng không phát ra tiếng động. Nhưng cơ thể cô không ngừng run rẩy, và hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Mọi thứ trở nên im lặng đến mức chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong tai cô.
Linh bước tới gần cánh cửa, rồi đột ngột ngừng lại. Mai nín thở, chờ đợi, nhưng không có tiếng động nào nữa.
Một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối trôi qua.
Và rồi, cánh cửa từ từ mở ra.