Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

12:06 chiều – 30/09/2025

Emma im lặng đứng trước gương, chiếc gương được treo ngay ngắn ở góc phòng, trên bề mặt có một vết nứt dài chia tấm gương làm hai nửa. Ánh sáng vàng yếu ớt của chiếc đèn hắt xuống, phản chiếu lưỡi dao lam mỏng như tựa tia sáng ánh trăng. Trên cánh tay cô, những vết sẹo cũ mới chồng lên nhau, những vệt trắng bệch xen kẽ với vệt đỏ tươi, mỗi vết rạch là một lần cô cảm thấy bản thân mình ghê tởm.

 

Bên ngoài, gió rít qua khe cửa sổ, nó mang theo cái se lạnh của đầu đông. Đứng gần cảnh đẹp như thế, nhưng Emma chỉ chăm chăm nhìn mình trong gương, đôi mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ. Cô ghê tởm chính mình, trong đầu luôn vang vọng giọng nói cay nghiệt và lạnh lùng của mẹ:

 

“Mày là một đứa vô tích sự, chẳng làm nên trò trống gì cả, chỉ là gánh nặng của xã hội mà thôi. Sao không chết quách đi cho rảnh nợ, sống để làm gì chỉ khổ người khác mà thôi.”

 

Thậm chí trong đầu cô có cả tiếng cười cợt, chế giễu, trách móc của gia đình, bạn bè và thầy cô.

 

Cơ thể cô chẳng chỗ nào lành lặn, đâu đâu cũng là vết bầm tím cùng những vết hằn rướm máu. Cứ mỗi trận đòn như thế, cơ thể Emma khẽ run rẩy, và cảm thấy chán ghét bản thân, ý chí muốn sống càng lụi tàn. Tay cầm con dao cũng trở nên dứt khoát hơn.

 

Hôm nay, cô không định dừng ở những vết cắt nhỏ mà cô muốn nhanh chóng chấm dứt, nhanh chóng biến mất khỏi thế gian này.

 

***

 

Emma sinh ra ở một thị trấn nhỏ miền Đông nước Mỹ. Cha bỏ đi theo người đàn bà khác từ khi cô mới 6 tuổi. Mẹ làm ở tiệm giặt là, ngoài số đồ ăn ít ỏi, bà còn mang về nhà những tiếng thở dài và sự cáu gắt.

 

Năm 14 tuổi, hai mẹ con có một trận cãi vã lớn, trong cơn tức giận, mẹ tát cô một cái giữa đường. Chuyện này vô tình bị một người nào đó trong trường quay được, người đó cắt ghép, chỉnh sửa và phát tán khắp nơi trong trường. Dần dần lời đồn thổi từ mẹ con cãi vã, trở thành cô là kẻ thứ ba bị vợ tìm đến đánh ghen.

 

Cũng vì tim đồn ấy Emma bị bạn bè xa lánh, nhà trường đình chỉ học tập. Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu thế nào là đau khổ và tuyệt vọng. Emma chạy về phòng, khóa chặt cửa, một mình gặm nhấm nỗi đau và uất ức. Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực khiến cô suy sụp.

 

Đang khóc, Emma nghe thấy tiếng mẹ về, cô vội mở cửa chạy ra khỏi phòng, để nói cho bà biết những gì mình đã trải qua. Vì bà là nguồn an ủi và hy vọng duy nhất lúc này của cô. Những tưởng mình sẽ được mẹ an ủi, và lấy lại công bằng cho mình, nhưng ngờ đâu thứ mà Emma nhận được là những lời trách móc thậm tệ.

 

Cô uất nghẹn, gào lên, vậy là hai mẹ con lại bắt đầu cãi vã, mẹ cô đã dành những lời cay độc nhất để nói với cô. Và những lời nói đó, làm cho tâm hồn thiếu nữ vốn mỏng manh yếu đuối của cô suy sụp hoàn toàn.

 

Lần đầu tiên trong đời cô nghĩ đến cái chết, lần đầu tiên cầm dao cứa mạnh vào cổ tay của mình. Một đường cắt mảnh hiện lên trên da. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được cơn đau của cái chết. Máu từ vết thương trào ra nhỏ giọt xuống mặt đất, nhìn những giọt máu đang rời khỏi cơ thể, chẳng hiểu sao Emma lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế, một cảm giác vui vẻ tràn vào trong tâm hồn, đó là sự sung sướng phấn khích khoái cảm tột độ.

 

Từ đó, mỗi khi chán ghét bản thân, Emma lại nhốt mình trong phòng và tự làm tổn thương cơ thể mình, cô coi đây như là một cách để trốn tránh hiện thực.

 

***

 

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc Emma đã trở thành một giáo viên, vì muốn cuộc sống bớt khó khăn, ngoài công việc hiện tại, cô còn làm thêm rất nhiều công việc khác nữa. Nhưng áp lực khiến Emma càng chán ghét bản thân mình hơn.

 

Ngày hôm đó, Emma chuẩn bị tự làm hại, thì một tiếng chuông đặc biệt vang lên, một tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại:

 

“Cô Emma, mai cô vẫn dạy chứ ạ?”

 

Người gửi là Lily, cô bé là học sinh lớp 9 mà Emma nhận kèm miễn phí, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô bé rất giống cô.

 

Lily gầy gò ốm yếu, cảm giác như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn cô bé đi. Chẳng biết vì sao, Lily thường xuyên mặc áo dài tay kể cả vào mùa hè nóng nực. Ánh mắt của con bé có nét u buồn, giống hệt ánh mắt của Emma ngày xưa.

 

Vì tò mò, nhiều lần Emma gặng hỏi lý do vì sao thì cô bé chỉ cúi đầu im lặng làm bài. Đoán rằng ở nhà có thể cô bé đã bị đánh đập. Một lần, Emma vô tình hỏi:

 

“Ở nhà em mọi thứ ổn chứ? Nếu cần cô giúp thì cứ nói.”

 

Lily cười gượng lắc đầu không trả lời. Thấy cô bé im lặng, Emma cũng chẳng đề cập đến chuyện đó nữa. Nhưng không ngờ ngày hôm sau, con bé rụt rè nói với cô:

 

“Cô ơi! Em không muốn về. Em cảm thấy không an toàn khi trở về nhà.”

 

Từ hôm ấy, Emma luôn tìm cách giữ Lily lại thêm một chút sau buổi học, hoặc cùng cô bé về, để con bé có thêm một khoảng thời gian cảm thấy an toàn.

 

***

 

Nhìn tin nhắn tối nay, dao lam trong tay Emma bỗng trở nên nặng trĩu. Cô đặt nó xuống bàn, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Lily:

 

“Mai cô vẫn dạy. Em nhớ đến đúng giờ nhé.”

“Vâng ạ, nhất định em sẽ đến đúng giờ.”

 

Emma cất lưỡi dao vào ngăn kéo, lên giường ngủ.

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00