Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5 đút lót

9:18 chiều – 13/08/2025

Chương 5 đút lót

 

Cắm nén nhang xuống, bà ta cố che đi tầm nhìn của người khác. Thuận lợi cắm ngập que nhang có cuốn bùa vào bát hương. Từ thả lỏng tay để nó có thể đứng thẳng.

– Xong rồi, chúng ta đi thôi!

Bà ta xoay người bước ra phía cửa.

– Vâng.

Cô gái khẽ cúi đầu, đi theo sau bà ta. Để lại phía sau nén hương cháy đỏ.

…………………………………………………

Tại cửa tiệm cô Phụng,

Bước tới cửa tiệm, Trước mắt ông Linh rất nhiều đồ vật đang nằm ngổn ngang trên nền đất. Bỗng nhiên, ông nghe thấy tiếng quát tháo của một người đàn ông:

– Tại sao giờ này chủ chúng mày còn chưa tới? Hay lão ta sợ quá bỏ trốn rồi?

Tiếng một người đàn bà nhẹ nhàng pha một chút sợ hãi nói:

– Xin ngài cứ bình tĩnh! Tôi đã cho người đi gọi ông chủ rồi. Rất nhanh ông chủ chúng tôi sẽ tới đây. Mong các ngài đợi thêm một chút thôi!

– Đợi? Chúng ta còn phải đợi hắn đến bao giờ? – giọng nói đó đanh lại: – Chúng mày! Làm đi!

Nghe thấy thế, ông Linh sợ có chuyện không lành xảy ra bèn bước nhanh vào trong.

Trong phòng, ngồi vị trí cao nhất là một gã đàn ông béo ục ịch, đôi mắt híp, mặc áo ngũ thân¹ tay chẽn màu đen có thêu hoa văn chữ thọ. Nét mặt lộ rõ vẻ bực bội. Xung quanh hắn là 5, 6 người ăn mặc sang trọng không kém, họ có vẻ cũng là người có máu mặt.

Còn đứng ở giữa, quay mặt về phía gã đàn ông béo là một phụ nữ, cô ta mặc một chiếc áo ngũ thân màu xanh thêu hoa, cổ đeo đầy trang sức, nét mặt có chút sợ hãi.

Nghe thấy tiếng bước chân bước vào, tất cả đồng loạt quay lại.

Thấy người đến là ông Linh, gã béo cất giọng lạnh nhạt:

– Cuối cùng thì nhà anh cũng đến.

Thấy được người vừa nói là ai, nét mặt ông Linh có chút thay đổi, tỏ ra tươi cười nói.

– Lạy quan lớn! Chẳng hay quan lớn ở đây có việc gì ạ?

Gã đàn ông nét mặt đầy coi thường nói:

– Có đơn kiện, kiện cửa tiệm của anh đã phạm luật, bán phá giá khiến cho những người khác chịu thiệt hại. Đất có lề, quê có thói. Cái gì cũng có luật của nó. Tôi thấy anh là người đàng hoàng nên cấp phép cho anh buôn bán ở đây. Vậy mà không ngờ, anh lại dở cái thói gian thương, hạ thấp giá trị sản phẩm. Kéo khách về cửa hàng của mình. Làm cho các cửa tiệm khác ế ẩm, mất đi thu nhập. Hôm nay, tôi đến đây để kiểm tra thực hư xem có chuyện đó hay không.

Ai cũng biết hắn ta là một tên quan tham, hắn xuất hiện ở đâu, thì ở đó chắc chắn chuyện không hay sẽ xảy ra. Nhẹ thì một khoản tiền lớn vào túi lão. Nặng thì tất cả gia sản đều bị hắn tịch biên ra sản, bị bỏ tù.

Mồ hôi lạnh toát ra, ông Linh vội vàng phân trần:

– Bẩm quan con nào dám, từ trước đến giờ, con làm ăn đều theo đúng luật quan đề ra. Chứ nào dám bán tự ý thay đổi giá cả như kẻ nào đó ngứa mồm đặt điều vu oan cho con.

Nói đoạn, ông liếc xéo những người ngồi xung quanh. Nghe thấy ông Linh nói, có người chốt dạ, ánh mắt lộ rõ vẻ lúng túng cất giọng phản đối:

– Ý ông muốn nói là nói ai hả? Không có lửa làm sao có khói. Ông không làm, sao có người dám đệ đơn kiện ông. Sao tôi có cảm giác, ông đang ám chỉ chúng tôi vậy nhỉ. – Nói đoạn hắn ta quay lại nói với tên quan: – Đấy cậu xem! Hắn ta đang ám chỉ chúng ta làm khó cho hắn, đặt điều cho hắn.

Nghe thầy đứa cháu của hắn nói vậy, lão đập bàn tức giận quát lớn:

– Ý ông là sao? Ông muốn nói những người ở đây vu khống cho nhà ông sao?

– Bẩm quan! Con nào dám. Từ trước đến giờ, con làm ăn không có điều gì khuất tất, mong quan lớn đèn giờ cho soi xét. Giải oan cho con.

– Anh nói dễ nghe thật! Anh không bằng không chứng, ai dám nói anh vô tội. Dù cho anh vô tội thật, chính bản thân tôi cũng dám công nhận. Ông hãy đem ra bằng cớ để tôi có thể ăn nói với mọi người ở đây!

Một người khác nói chen vào:

– Đúng vậy, Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng, nói lời vô nghĩa ai tin.

Ông Linh nhìn nhìn hắn ta nét mặt khó chịu, rồi quay lại nói:

– Bẩm quan! Con buôn bán xưa nay đều có giấy tờ sổ sách đàng hoàng. Bất cứ thu chi gì, dù là nhỏ nhất con đều ghi lại.

– Vậy hãy đưa ra đây! Như thế chúng tôi mới có thể tin được là không phải làm.

– Đúng thế. Ít nhất cũng phải cho chúng tôi Xem sổ sách như thế chúng tôi mới có thể tin được.

Nét mặt ông Linh tỏ ra không vui nói

– Đây là những sổ sách riêng tư, tôi không thể công khai với các ông. Con mời quan lớn vào trong kiểm tra.

Có người lên tiếng phản đối: – Tại sao phải gặp riêng, có gì khuất tất mà không dám công khai sao?

Nhìn người đó, nét mặt ông Linh cau lại phản bác:

– Nếu ông không làm gì khuất tất, vậy giờ tôi yêu cầu ông công khai, ông có công khai không?

Chột dạ, người kia lớn tiếng để áp giọng ông Linh:

– Ông lấy tư cách gì mà đòi xem sổ sách của tôi? Đây là tài sản riêng tư, người ngoài như ông không có quyền được xem.

Ông Linh cười nói:

– Vậy ông lấy quyền gì đòi xem sổ sách của tôi?

– Ông… Ông… Ông… Ông…

Ông Linh bỏ qua người đàn ông đó, quay lại nói với tên quan:

– Mời người ra nhà sau để kiểm tra sổ sách ạ!

Ông Linh làm điệu bộ cung kính, cúi thấp người đưa tay mời.

Tên quan béo từ từ đứng dậy, hất vạt áo về phía sau, hất hàm ra hiệu cho ông Linh dẫn đường. Hiểu ý, ông đi trước dẫn đường.

Tại nhà sau,

Đây là một dãy nhà hình chữ nhất gồm 3 căn phòng, một căn phòng nhỏ mở cửa, còn hai căn phòng còn lại được khóa rất chắc chắn và có người canh giữ. Ông Linh dẫn liên quan vào căn phòng mở cửa. Mời quan ngồi chơi xơi nước đặng con thưa chuyện. – Đoạn nói vọng ra: – người đâu mang trà!

Sau khi trà nước được mang lên, ông Linh hất tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.

Khi mọi người đã ra hết, ông Linh lấy từ trong hộc bàn mang ra một chiếc hộp tươi cười nói:

– Quan lớn đã vất vả rồi! Đây là chút quà mọn để quan lớn đi đường uống nước.

Viên quan nhìn thấy chiếc hộp, ánh mắt sáng lên. Nhưng vẫn tỏ vẻ thanh liêm từ chối:

– Ý ông là gì đây? Ông định hối lộ quan trên đấy à?

– Con nào dám làm thế. Đây là chút lòng thành để quan uống nước khi đi đường. Chứ nào dám hối lộ. con biết ngài thanh liêm, không nhận hối lộ bao giờ . Có các vàng con cũng không dám làm thế.

Nói những lời này, trong lòng ông Linh thầm khinh bỉ.”Cái hạng sâu mọt hại nước, tham như giống ôn mà còn đòi thanh liêm.” Mở chiếc hộp ra mặt lão giãn ra, bên trong là vàng bạc, châu báu cùng với một xấp tiền Thông Bảo hội sao² loại 1 mân

Hình như đã vừa ý, lão ta gấp chiếc hộp lại miệng trách mắng:

– Lần sau, anh không được làm như vậy nhé! Mất công người khác biết, đồn đại tôi là người không liêm chính.

– Vâng. con biết rồi. Lần sau con không như thế nữa. Mong quan nhận cho! Đi đường nếu khát, còn có chút bạc uống nước

– Thôi được, lần này tôi nhận. Lần sau nhà anh không được làm như thế nhé.

Trong bụng ông Linh đầy khinh bỉ thầm nghĩ:

************************************************

1: Áo ngũ thân lập lĩnh là một loại trang phục truyền thống của người Việt Nam, ra đời năm 1744. Áo ngũ thân có 2 loại chính là áo ngũ thân tay chẽn (tay áo được bó chẽn vào tay người mặc) và áo ngũ thân tay thụng (hay còn gọi là áo tấc, áo này tay được may rộng ra 20cm đến 30cm tùy vào người mặc, tay áo vuông góc với thân áo và dài bằng hoặc hơn tà áo).

(Trích wikipedia)

 

Tiền Thông Bảo Hội Sao: Năm 1396, 4 năm trước khi nhà Hồ thay thế nhà Trần làm vua Việt Nam, tiền giấy mang tên Thông Bảo hội sao được phát hành. Lúc đó đang là niên hiệu Quang Thái của vua Trần Thuận Tông, nhưng việc ban bố các chủ trương chính sách quan trọng của đất nước lại do Hồ Quý Ly nắm. Chủ trương phát hành tiền giấy này chính là của Hồ Quý Ly. Mục đích của ông là dùng tiền giấy để thay thế tiền kim loại, qua đó thu hồi kim loại về kho triều đình. Nhiều ý kiến thống nhất rằng, sự ra đời tiền giấy Thông Bảo hội sao không phản ánh trình độ phát triển của kinh tế tiền tệ ở Việt Nam đương thời.

Tiền Thông Bảo hội sao có bảy mệnh giá khác nhau, đó là: 10 văn (十文 thập văn), 30 văn (三十文 tam thập văn), 1 bách (一陌 nhất bách), 2 bách (二陌 nhị bách), 3 bách (三陌 tam bách), 5 tiền (五陌 ngũ bách), 1 mân (一緡 nhất mân). Không thấy Đại Việt sử ký toàn thư ghi lại tỷ lệ giữa các đơn vị văn, bách và mân của tiền Thông Bảo hội sao thế nào. Tiền kim loại đang lưu hành phải được đem đến đổi lấy tiền giấy theo tỷ lệ 1 cưỡng (繦, chưa rõ là bao nhiêu văn) đổi lấy 1 mân 2 bách tiền giấy.

(Trích wikipedia)

 

**Đây là một câu chuyện hư cấu dựa trên trí tưởng tượng của tôi nên tôi sẽ sử dụng nhiều loại áo truyền thống, cũng như một số loại tiền của Việt Nam câu chuyện này không và thời đại nào mong các bạn thông cảm cho mình đừng gắn nó vào thời kỳ nhất định.**

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00