Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

5:09 chiều – 01/08/2025

Cả hai cố nhịn đau, để không thể hiện ra nét mặt của mình. Dù rất khó chịu, nhưng trên khuôn mặt hai người lại hiện nụ cười gượng gạo, méo mó không thể nào xấu hơn được nữa.

 Dường như phát hiện ra điều gì đó không đúng giữa hai người, một tiếng hắng giọng vang lên, làm cho hai người giật mình rút tay lại, nhìn nhau với ánh mắt đầy căm hận. Người đó nhìn hai người, cố ý lên tiếng phá tan không khí căng thẳng:

– Này hai người tính đứng ở đây bắt tay nhau tới bao giờ? Diệu! Anh còn phải mời mày đưa người đi tham quan xưởng nữa à?

Diệu cười trừ, gãi đầu nói:

– Anh thật là! Để em ngắm người đẹp một chút không được sao? Làm gì mà vội thế? Lúc nữa xuống xưởng cũng không muộn mà.

Diệu cố nhấn mạnh hai từ người đẹp, để ám chỉ bộ dạng của Xuân. Dù biết đó là câu nói kháy của anh, nhưng nó cũng đủ làm cho gương mặt của Xuân có chút ửng hồng.

Người đó gõ vào đầu Diệu một cái rồi nói:

– Ngắm cái đầu mày ấy. Còn không mau đi! Tao trừ lương bây giờ!

Diệu cười hì hì, rồi quay ra nhìn cô không mấy thiện cảm nói:

– Mời bà cô đi theo tôi!

Diệu cố ý nhấn mạnh hai từ “bà cô” để cho Xuân nghe thấy, rồi nở một nụ cười chế giễu khiến cho Xuân thấy khó chịu.

“Bà cô!- Cái thằng ranh này dám nói thế với bà đây hả. Được rồi, mày hãy đợi đấy cho ta! Ta sẽ cộng cả thù cũ lẫn nợ mới để tính sổ một thể. Ta sẽ cho biết thế nào là địa ngục trần gian! Ha ha ha. Diệu ơi! Hãy đợi đấy!”

Xuân nở nụ cười nham hiểm, nhưng trong phút chốc lại trở lại bình thường. Cô quay sang nói với người của phòng nhân sự: 

– Xin phép anh, em đi xuống xưởng.

Người đó khẽ gật đầu nói: 

– Vâng chị đi ạ. Có gì không hiểu, chị cứ hỏi Diệu nhé. Nhìn nó trẻ vậy thôi, nhưng kinh nghiệm dày dặn lắm.

Xuân khẽ gật đầu nói:

– Vâng, có gì em sẽ hỏi cậu ấy. Anh cứ yên tâm. Em sẽ dành nhiều thời gian để học hỏi cậu ấy,

Diệu cũng chen vào: 

– Anh yên tâm, em sẽ cố gắng giúp đỡ bà cô, à nhầm chị Xuân,

Thấy hai người như vậy, anh ta cũng yên tâm,

– Vậy thì anh yên tâm rồi. – Anh ta ngoắc tay, ra hiệu cho Diệu lại gần, khi Diệu lại gần, anh ta nói nhỏ: – Diệu này! Anh không biết, trước đây hai người có chuyện gì, nhưng anh nói trước với mày, công việc là công việc, riêng tư là riêng tư, đừng đem chuyện xích mích của hai người vào công việc nhé!

Diệu cười tít mắt trả lời: 

– Anh cứ yên tâm. Em sẽ không để việc riêng xen vào đâu. Em đảm bảo với anh sẽ giúp bà… à chị ấy nhiệt tình. Thôi em về xưởng đây.

– Đi đi, nhớ đừng có để ảnh hưởng đến công việc.

– Em biết rồi anh cứ yên tâm. – đoạn hắn quay qua nói với Xuân, – Chị đi theo em!

Xuân chào mọi người trong phòng rồi bước theo Diệu xuống xưởng. 

Đang đi bất giác anh quay lại, khiến cho cô đập đầu vào ngực anh. (Vì cô thấp quá mà. có 3 mét bẻ đôi cộng thêm 1 mà. “Nếu các bạn không hiểu hỏi mình nhé! hi hi hi.” Còn anh gần mét tám cho nên cô mới bị đập vào ngực anh.)

Xuân đang vui vẻ với ý nghĩ sắp được trả thù của mình, bỗng nhiên mặt cô bị đập vào thứ gì đó cứng rắn, thứ cứng rắn đó chính là ngực Diệu, cú va đập ấy khiến cô có chút giật mình kêu lên:

– Ui da, cậu dừng lại sao không nói, làm tôi giật cả mình.

Diệu khẽ cau mày, nhìn Xuân nói:

– Này bà cô! Tôi nói trước nhé! Dù chúng ta có ghét nhau cỡ nào đi chăng nữa, thì trong công việc tôi hy vọng bà cô phối hợp tôi để hoàn thành tốt công việc. Đừng có cái kiểu, lấy việc công trả thù tư. Nước sông không phạm nước giếng, việc người nào người ấy làm, hiểu chưa?

Xuân nhún vai tỉnh bơ nói:

– Đương nhiên, chị đây cũng không muốn có vấn đề gì xảy ra trong công việc. Nhưng chị đây nói trước, chị đây rất nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh. Cho nên, làm việc không tốt, sai hỏng nhiều, chị đây sẽ không có chuyện nương tay hay bao che cho bất kỳ ai đâu.  – Xuân tiến lại gần, chỉ vào ngực anh nói – Ngay cả kẻ đó có quan hệ thân thiết nào đó với cấp trên. Cậu hiểu chứ?

Nở nụ cười nham hiểm Xuân nghĩ bụng,

“Đợi mà xem, chị sẽ chỉnh nhóc như thế nào. Này nhóc, hãy đợi đấy! Đợi xem chị hành nhóc thế nào.”

(Nguyên văn câu ấy là: này Thỏ! Hãy đợi đấy!)

Cuộc nói chuyện của họ chìm vào im lặng. Hai người ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, không còn để ý đến thái độ của đối phương.

Do đã quen thuộc với công việc, cho nên Xuân nắm bắt mọi thứ rất nhanh. Chỉ một buổi sáng, Xuân đã nắm bắt được tiến độ công việc và phương thức vận hành của xưởng. Mọi thứ cứ bình thường trôi qua, và không có chuyện gì xảy ra. Một ngày vất vả đầu tiên của Xuân cũng kết trong êm đẹp.

Những ngày sau đó cũng vậy, rất êm đềm và không sóng gió. Mọi sự cố nho nhỏ cũng được Xuân giải quyết êm đẹp. Một phần vì cô là người mới, cho nên không muốn xảy ra bất cứ sai sót, hay nhầm lẫn gì để ảnh hưởng tới công việc của mình. Một phần khác thì đây chính là sự im lặng trước những chuỗi ngày trả thù của Xuân. Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho cái tên nhóc không biết điều kia.

Ban đầu Diệu sợ Xuân sẽ gây bất lợi cho mình nên lúc nào cũng trong sự đề phòng, anh sợ cô mượn việc công trả thù riêng. Cho nên anh cố gắng chú ý về mọi mặt, đề phòng cô chơi xấu. Nhưng sau đó, thấy cô không có hành động gì, anh cũng dần dần nới lỏng cảnh giác. Bắt đầu làm theo thói quen cũ, vừa làm vừa chơi, lông bông không còn chú tâm vào công việc nữa.

Thấm thoát đã ba tháng trôi qua kể từ ngày Xuân nhận việc. Mọi thứ vận hành rất ổn định, không có bất cứ khó khăn gì. Xuân cư xử hòa nhã, thân thiện, không phân biệt trên dưới, sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn, không nề hà bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất. Chính vì thế, công nhân trong xưởng ai nấy đều quý mến Xuân, họ luôn ủng hộ cách làm, và những cải tiến mới của Xuân đề xuất, bởi vì cách làm ấy giúp cho công việc của họ thuận lợi hơn và thu nhập cũng cao hơn.

 Cứ tưởng, mọi xích mích của họ đã được lãng quên. Nhưng nào ngờ, giông tố lúc này mới là sự bắt đầu. Cuộc chiến của hai kẻ được coi là oan gia bây giờ mới chính thức diễn ra.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00