Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Tình yêu không danh phận Chương 3: Những lần gặp gỡ đầy mâu thuẫn

Chương 3: Những lần gặp gỡ đầy mâu thuẫn

3:43 chiều – 01/08/2025

Những ngày sau cuộc trò chuyện hôm đó, Hương không ngừng suy nghĩ về lời nói của Khánh. Dù anh đã cố gắng trấn an rằng cảm xúc là quan trọng nhất, nhưng sự mập mờ ấy khiến lòng cô ngổn ngang. Hương tự hỏi: liệu mình có đang phí hoài thời gian cho một mối quan hệ mà chỉ có cô là người mong đợi nhiều hơn?

Tuy nhiên, tình cảm của cô dành cho Khánh vẫn mãnh liệt, không dễ dàng dứt bỏ. Dù trái tim đau đớn, Hương vẫn tiếp tục giữ liên lạc với anh, cố gắng duy trì mối quan hệ này với niềm hy vọng mỏng manh rằng Khánh rồi sẽ thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, sự mập mờ trong mối quan hệ lại như những sợi dây vô hình bóp nghẹt trái tim cô.

Một buổi tối cuối tuần, Khánh gọi điện rủ Hương đi ăn tối. Cô đã từ chối hai lần trước đó vì muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng lần này, cô không thể khước từ. Phần vì nhớ anh, phần vì cô mong rằng sau những gì đã xảy ra, Khánh sẽ suy nghĩ lại và có câu trả lời rõ ràng hơn cho mối quan hệ của họ.

Họ gặp nhau ở một nhà hàng nhỏ yên tĩnh nằm trong con phố ít người qua lại. Khánh vẫn như mọi khi, luôn xuất hiện với vẻ ngoài điềm tĩnh và nụ cười dễ khiến người khác cảm thấy yên lòng. Hương không thể phủ nhận rằng mỗi khi nhìn anh, trái tim cô vẫn rung động. Nhưng giờ đây, trong cô không chỉ có tình yêu mà còn có cả sự nghi ngờ và nỗi buồn không tên.

Bữa tối diễn ra trong không khí thoải mái. Họ nói chuyện về công việc, cuộc sống, và những kế hoạch tương lai. Khánh luôn hài hước, luôn biết cách khiến Hương cười. Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải đôi mắt anh, nỗi bất an lại dâng trào. Cô không thể ngăn mình tự hỏi: Liệu anh có đang thực sự quan tâm đến cô, hay tất cả chỉ là một trò chơi tình cảm không hồi kết?

Cuối bữa, Khánh rủ Hương đi dạo. Họ bước ra ngoài trong ánh đèn đường mờ nhạt, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió và những bước chân vang vọng trên nền gạch. Hương muốn hỏi Khánh về mối quan hệ của họ, muốn tìm một lời giải thích rõ ràng, nhưng cô lại sợ rằng câu trả lời sẽ chỉ càng khiến cô đau lòng hơn.

Đang mải suy nghĩ, Hương chợt nhận ra Khánh đã dừng lại. Anh quay sang cô, đôi mắt trầm ngâm. “Hương, em có biết anh thực sự trân trọng thời gian ở bên em không?”

Câu nói ấy như một lời thú nhận khiến Hương bất ngờ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt loé lên một tia hy vọng. Nhưng trước khi cô kịp hỏi điều gì, Khánh tiếp tục: “Anh chưa bao giờ muốn ràng buộc hay áp đặt một danh xưng nào cả. Anh chỉ muốn mọi thứ tự nhiên, em hiểu không?”

Hương lặng người. Cô đã nghe câu này từ anh rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe lại, nó vẫn khiến cô cảm thấy tổn thương. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng Khánh, em cần biết mình là gì trong cuộc đời anh. Anh có từng nghĩ đến cảm xúc của em không?”

Khánh không trả lời ngay. Anh cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối. “Anh nghĩ rằng mình không sẵn sàng cho bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào lúc này. Anh vẫn muốn tự do, muốn khám phá thế giới, muốn theo đuổi những giấc mơ của riêng mình.”

Hương im lặng, tim cô như chìm xuống đáy vực. Những lời Khánh nói khiến cô nhận ra rằng mình đã nuôi dưỡng hy vọng vô ích. Cô luôn tin rằng chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần ở bên cạnh Khánh, anh sẽ dần dần hiểu và dành cho cô một danh phận. Nhưng có lẽ, Khánh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Anh không sẵn sàng, và có thể sẽ không bao giờ sẵn sàng.

“Em hiểu rồi,” Hương thì thầm, cố gắng nén tiếng nấc nghẹn trong lòng. “Em chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh, không phải là điều mà anh thật sự cần.”

Khánh nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Hương biết rằng trong khoảnh khắc này, mọi sự mơ hồ đều trở nên rõ ràng. Cô đã cố gắng nắm giữ một mối quan hệ mà không ai đủ can đảm để gọi tên. Cô đã yêu Khánh, nhưng anh không bao giờ có ý định đáp lại tình cảm ấy một cách đầy đủ.

Cô hít sâu và quay lưng bước đi. Trái tim cô đau đớn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã dũng cảm đối diện với sự thật, và giờ đây, cô không còn phải tự huyễn hoặc mình nữa. Khánh sẽ mãi là người không thuộc về cô, và cô phải học cách buông tay để giải thoát bản thân khỏi mối tình không tên này.

Trên con đường về nhà, Hương không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nhận ra rằng mình đã đánh mất quá nhiều thời gian và cảm xúc cho một người không bao giờ cho cô sự chắc chắn. Cô không oán trách Khánh, bởi tình cảm không thể ép buộc, nhưng cô đau đớn vì đã yêu một người không thể yêu lại theo cách mà cô mong muốn.

Đêm đó, Hương ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm yên tĩnh. Cô biết rằng quyết định rời xa Khánh là điều đúng đắn. Dù tình cảm vẫn còn, nhưng cô không thể tiếp tục sống trong mối quan hệ không rõ ràng này. Cô xứng đáng có một tình yêu rõ ràng, một tình yêu mà cả hai người đều sẵn sàng thừa nhận và bảo vệ.

Và từ giây phút này, Hương tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn. Cô sẽ học cách yêu bản thân trước khi yêu người khác, và sẽ không bao giờ chấp nhận một mối quan hệ không danh phận nữa. Trái tim cô có thể đau, nhưng cô biết rằng sau cơn đau này, cô sẽ tìm thấy ánh sáng mới, một tương lai không còn bị giam cầm trong sự mơ hồ và lạc lối.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00