Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Tình yêu không danh phận Chương 2: Những cảm xúc khó gọi tên

Chương 2: Những cảm xúc khó gọi tên

3:42 chiều – 01/08/2025

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Hương và Khánh càng ngày càng trở nên thân mật, nhưng cũng phức tạp hơn. Họ thường xuyên gặp nhau, chia sẻ những khoảnh khắc mà đối với Hương, chúng gần như là của những đôi tình nhân. Những cái ôm nhẹ, những nụ cười trao nhau trong ánh mắt, và đôi khi là những cái chạm tay vô tình nhưng chứa đựng cả ngàn cảm xúc. Nhưng càng gần gũi với Khánh, Hương càng cảm thấy bất an.

Khánh vẫn giữ cách tiếp cận nửa vời. Anh không bao giờ nói với cô những lời yêu thương rõ ràng. Không có lời hứa hẹn, không có những câu tỏ tình hay bất kỳ hành động nào cho thấy cô quan trọng với anh hơn những người bạn khác. Khi ở bên Khánh, Hương cảm thấy mình đặc biệt, nhưng khi anh rời đi, cô lại rơi vào cảm giác cô đơn lạ thường.

Đôi khi Hương tự hỏi, liệu cô có đang tự huyễn hoặc bản thân không? Liệu những cảm xúc mà cô cảm nhận từ Khánh có thật hay chỉ là sự tưởng tượng của chính mình? Anh có thật sự quan tâm đến cô, hay chỉ xem cô như một người bạn mà anh có thể tìm đến khi cần một ai đó để tâm sự?

Hương nhớ về một buổi chiều khi cô và Khánh đi dạo trong công viên. Cả hai ngồi xuống băng ghế bên hồ nước, gió thổi nhẹ mang theo mùi hương của cỏ cây, mặt nước lấp lánh ánh nắng vàng. Khánh không nói nhiều, chỉ im lặng ngắm cảnh, nhưng Hương cảm thấy không khí giữa họ vô cùng dễ chịu. Cô đã nghĩ rằng nếu thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc đó, có lẽ cô sẽ mãi mãi hài lòng với sự im lặng bình yên này.

Nhưng rồi, điện thoại của Khánh reo lên, phá vỡ bầu không khí yên bình. Anh nghe máy, giọng điệu thay đổi một cách nhanh chóng, trở nên vui vẻ hơn. Hương nhìn Khánh trò chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia, nụ cười trên môi anh khiến cô cảm thấy như mình vừa bị đẩy ra ngoài thế giới của anh. 

Cuộc trò chuyện kết thúc, Khánh quay lại nhìn Hương, nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Xin lỗi nhé, là bạn anh gọi. Để lần sau mình đi ăn tối bù nhé?”

Hương mỉm cười gượng gạo, cố che giấu cảm giác thất vọng trong lòng. Từ lúc đó, cô không thể ngăn mình nghĩ về cuộc gọi kia. “Bạn”  từ này với Khánh dường như mang nhiều ý nghĩa hơn cô tưởng. Và cô, trong mắt anh, liệu có chỉ là một người bạn trong số những người khác?

Những câu hỏi ấy cứ quay cuồng trong đầu Hương, nhưng cô không dám hỏi thẳng. Cô sợ rằng nếu cô ép Khánh phải trả lời, mọi thứ sẽ chấm dứt. Thay vào đó, cô giữ im lặng, cố gắng chấp nhận mối quan hệ không tên này, hy vọng rằng thời gian sẽ khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Mỗi lần đi chơi cùng nhóm bạn chung, Khánh vẫn chỉ giới thiệu Hương là “bạn.” Dù trong lòng cảm thấy đau nhói, Hương luôn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối hay làm Khánh cảm thấy khó chịu. Nhưng đêm về, khi chỉ còn lại mình với căn phòng trống trải, Hương lại không thể ngăn dòng nước mắt rơi. Cô biết mình yêu Khánh, nhưng tình cảm này lại quá mập mờ, không có tên, không có nơi để thuộc về.

Một ngày nọ, khi Hương và Khánh đi dạo trên con phố quen thuộc, họ vô tình gặp một nhóm bạn của Khánh. Khánh dừng lại trò chuyện với họ, giới thiệu Hương một cách qua loa. “Đây là bạn của tôi, Hương.”

Tim Hương chợt thắt lại khi nghe từ “bạn.” Mặc dù cô đã nghe nhiều lần trước đó, nhưng hôm nay, cảm giác ấy như mạnh mẽ hơn. Cô đứng đó, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ mà cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc. Khánh không hề nhắc đến bất kỳ điều gì về mối quan hệ giữa họ, như thể cô chỉ là một người bạn bình thường, không hơn không kém.

Trên đường về, Hương không thể kiềm chế được nữa. Cô hít một hơi sâu và quay sang Khánh, giọng khẽ run lên vì xúc động. “Khánh, anh nghĩ gì về chúng ta? Mình là gì của nhau?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Khánh khựng lại trong giây lát. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, như thể không hiểu tại sao cô lại hỏi điều đó. “Hương, chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không? Anh không muốn gò bó mọi thứ bằng những danh xưng. Cảm xúc mới là quan trọng, em có hiểu không?”

Hương cắn chặt môi, cố gắng không bật khóc trước mặt anh. Cô đã mong đợi một điều gì đó khác, một lời khẳng định, dù chỉ là nhỏ nhoi. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự né tránh, sự mập mờ mà cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cảm xúc quan trọng ư? Vậy tại sao cô luôn cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau?

“Nhưng em muốn biết mình đứng ở đâu trong cuộc đời anh. Em không thể cứ mãi mập mờ thế này được,” Hương thì thầm, mắt cô đỏ hoe. “Em cần một lời rõ ràng.”

Khánh khẽ thở dài, ánh mắt anh bỗng trở nên xa xăm. “Hương, anh không muốn ràng buộc. Anh nghĩ rằng mình không cần phải gọi tên mọi thứ, chỉ cần chúng ta hạnh phúc khi ở bên nhau là đủ.”

Lời nói của Khánh như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Hương. Cô im lặng, không nói thêm gì nữa. Cô biết rằng dù có cố gắng bao nhiêu, Khánh sẽ không bao giờ cho cô điều mà cô cần  một danh phận, một sự xác nhận rõ ràng về tình yêu này.

Tối đó, Hương về nhà với tâm trạng trĩu nặng. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen kịt, lòng cô tràn đầy nỗi buồn không tên. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng tình yêu không tên này đang dần nuốt chửng cô, khiến cô lạc lối trong những cảm xúc không rõ ràng.

Liệu cô có thể tiếp tục chờ đợi Khánh, hy vọng một ngày anh sẽ thay đổi, hay đã đến lúc cô phải đối mặt với sự thật rằng mối quan hệ này không có tương lai? Hương không biết câu trả lời, nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng trái tim cô đang dần rạn nứt từng ngày.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00