Chương 1: Khởi đầu mập mờ
Hương đứng lặng giữa căn phòng đầy tiếng cười nói ồn ào. Bữa tiệc sinh nhật của Minh người bạn thân nhất của cô đang diễn ra sôi nổi, nhưng tâm trí Hương lại đang trôi nổi ở một nơi nào đó xa xăm. Cô không thích những buổi tiệc đông người, và nếu không vì Minh, chắc chắn cô đã chọn cách ở nhà, cuộn tròn trong chăn với một cuốn sách.
Trong đám đông, một giọng nói trầm ấm vang lên gần bên tai khiến cô giật mình. “Xin chào, có thể ngồi đây được không?”
Cô ngước lên, ánh mắt gặp ngay một người đàn ông với nụ cười thoáng qua nhưng đầy sức hút. Khánh, bạn của Minh. Hương đã từng nghe Minh nhắc đến anh một người bạn khá thân thiết, nhưng cô chưa từng gặp anh trước đó. Khánh là kiểu người mà bất kỳ ai cũng dễ dàng nhận ra giữa đám đông: dáng cao, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sáng chứa đựng nét gì đó vừa bí ẩn, vừa cuốn hút.
Hương gật đầu, mỉm cười xã giao. Cô không ngờ, chính sự gặp gỡ đơn giản này sẽ mở ra một mối quan hệ mà sau này cô không bao giờ có thể gọi tên được.
Khánh ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những câu hỏi đơn giản về cuộc sống, công việc, những sở thích chung. Anh hài hước, thông minh và dễ dàng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Hương, vốn là người ít nói và khá dè dặt, bất ngờ nhận ra mình đang cười nhiều hơn bình thường. Khánh không giống bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp, ở anh có một sức hút tự nhiên mà cô khó cưỡng lại được.
Buổi tối hôm đó, khi tiệc tàn, Khánh ngỏ ý đưa cô về nhà. Ban đầu, Hương định từ chối, nhưng không hiểu sao cô lại gật đầu. Trên đường về, họ nói chuyện với nhau không ngừng. Khánh kể về những dự định của anh, những chuyến đi mà anh muốn thực hiện. Hương cảm thấy mình bị cuốn vào thế giới của anh, một thế giới đầy mơ ước và sự tự do.
Khi chiếc xe dừng lại trước nhà, Khánh nhìn cô và nở nụ cười. “Tối nay vui thật. Hy vọng sẽ có dịp gặp lại em.”
Hương chỉ biết mỉm cười đáp lại, tim đập rộn ràng khi bước xuống xe. Cô không biết rằng từ giây phút đó, cuộc đời cô sẽ bước vào một vòng xoáy cảm xúc mà chính cô cũng không thể kiểm soát được.
Những ngày sau đó, Hương và Khánh bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ là những tin nhắn đơn giản, sau đó là những cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ. Cứ như vậy, mối quan hệ của họ tiến triển một cách tự nhiên. Khánh rủ Hương đi cà phê, đi xem phim, thậm chí có những hôm hai người chỉ đơn giản là đi dạo quanh thành phố, ngắm nhìn dòng người qua lại. Mỗi lần bên cạnh anh, Hương đều cảm thấy mình thật đặc biệt, như thể cả thế giới chỉ có hai người.
Nhưng rồi, có một điều gì đó khiến Hương thấy mơ hồ. Khánh không bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm, không có những lời nói yêu thương hay những hành động rõ ràng như các cặp đôi khác. Họ không nắm tay khi đi trên phố, không có những lời hứa hẹn về tương lai. Khánh đối xử với cô rất ân cần, nhưng lại giữ một khoảng cách vô hình nào đó mà cô không thể vượt qua.
Ban đầu, Hương không nghĩ nhiều về điều này. Cô tự nhủ rằng có lẽ Khánh cần thời gian để mở lòng, và cô sẵn sàng đợi. Nhưng càng ngày, mối quan hệ ấy càng trở nên khó hiểu. Mỗi khi gặp bạn bè của Khánh, anh chỉ giới thiệu cô là bạn. Điều đó khiến Hương khó chịu, nhưng cô không dám hỏi thẳng. Mỗi khi ánh mắt cô tìm kiếm sự xác nhận, Khánh lại chỉ mỉm cười, nửa như hiểu, nửa như không.
Một tối muộn, khi hai người ngồi trên bờ sông, ngắm những đợt sóng lăn tăn dưới ánh trăng, Hương đã mạnh dạn hỏi anh. “Khánh này, mình là gì của nhau nhỉ?”
Khánh khẽ cười, ánh mắt anh xa xăm nhìn về phía mặt nước. “Mọi thứ cứ tự nhiên như vậy thôi, không cần phải đặt tên đâu. Cảm xúc là quan trọng nhất, đúng không?”
Câu trả lời của Khánh khiến Hương im lặng. Cô không biết phải nói gì thêm. Cô biết mình đã trót rơi vào một mối quan hệ không tên, và có lẽ, cô không đủ can đảm để yêu cầu một lời xác nhận từ anh.
Dù vậy, Hương vẫn tiếp tục ở bên cạnh Khánh, hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu và cho cô một danh phận rõ ràng. Nhưng trong lòng cô, sự mập mờ ấy dần trở thành nỗi bất an.
Liệu rằng mối quan hệ này có đi đến đâu? Hay nó sẽ mãi mãi chỉ là một thứ cảm xúc lơ lửng giữa yêu và không yêu, giữa hy vọng và thất vọng?
Và Hương, trong đêm tối ấy, không hề biết rằng câu hỏi “Mình là gì của nhau?” sẽ còn đeo đuổi cô mãi mãi.