Chương 2
Câu trả lời ấy như một cái tát vào mặt Quân. Anh sững sờ, không ngờ rằng người bạn từng thề sẽ luôn ở bên anh lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng đến vậy. Khánh còn nói thêm rằng anh cũng đang bận rộn với công việc kinh doanh riêng và không có thời gian để lo cho chuyện của người khác. Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc trong sự lặng lẽ của Quân.
Không bỏ cuộc, Quân tiếp tục liên lạc với Dũng và Lâm, hy vọng họ sẽ có phản ứng khác. Nhưng anh chỉ nhận được những lời từ chối viện cớ bận rộn. Dũng nói anh ta sắp đi công tác dài ngày, không thể giúp gì được. Lâm thì đang gặp rắc rối trong gia đình, khéo léo từ chối với lý do “đây không phải là thời điểm thích hợp.”
Cúp điện thoại, Quân ngồi trong im lặng, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Những người mà anh từng coi là thân thiết nhất, những người mà anh từng nghĩ sẽ luôn ở bên mình, giờ đây đều biến mất khi anh cần họ nhất. Anh bắt đầu nhận ra, có lẽ tất cả những lời hứa hẹn, những tình cảm mà họ từng trao đi đều chỉ là những vỏ bọc trống rỗng.
Quân ngồi bất động giữa căn phòng trống, cảm giác cô độc bao trùm như một lớp màn đen dày đặc. Anh nhận ra rằng, tình bạn của họ thực chất chỉ là những lời hứa vô nghĩa, chỉ đẹp khi không có khó khăn nào xảy đến.
Quân cố gắng tự trấn an rằng có lẽ những người bạn thân của anh thực sự đang bận rộn, rằng họ không thể nào bỏ mặc anh trong hoàn cảnh này. Nhưng cảm giác thất vọng và nghi ngờ cứ lớn dần trong anh, không thể nào dập tắt được. Để xua tan nỗi cô đơn, anh bắt đầu lục lại những ký ức cũ, những ngày tháng mà anh từng coi là tươi đẹp nhất trong đời mình.
Quân nhớ về những lần Khánh mượn tiền anh với lý do “khẩn cấp.” Khánh luôn là người rủ rê Quân đi chơi, thường chọn những quán ăn đắt đỏ, những địa điểm xa hoa, với lời lẽ hào hứng rằng “Bạn bè với nhau mà, phải đối xử tốt với nhau chứ!” Lần nào cũng vậy, Khánh thường viện cớ quên ví hoặc nhờ Quân trả trước, rồi khất lần khất lữa. Đến khi Quân mất việc, anh chợt nhận ra mình chưa bao giờ đòi lại số tiền đã cho Khánh mượn.
Anh nhớ lại cả Dũng, người bạn từng cùng anh chia sẻ mọi bí mật. Dũng luôn miệng nói sẽ không bao giờ quên ơn Quân, vì đã giúp đỡ trong thời gian học đại học khó khăn. Nhưng giờ đây, khi Dũng đã ổn định với công việc mới, những cuộc gọi và tin nhắn từ Quân chỉ nhận lại sự thờ ơ lạnh nhạt. Hóa ra, những lời hứa của Dũng chỉ có giá trị khi anh ta cần Quân. Giờ đây, khi không còn lợi ích gì, tình bạn cũng chẳng còn là điều đáng bận tâm.
Lâm thì khác, anh ta không quá thân thiết như Khánh hay Dũng, nhưng luôn là người có mặt mỗi khi nhóm tụ tập. Lâm từng nhận xét rằng Quân là người chân thành và nhiệt tình nhất trong nhóm, và lúc đó, Quân cảm thấy tự hào vì lời khen ấy. Nhưng giờ anh nhận ra, tất cả chỉ là những lời nói xã giao, những câu tâng bốc không hơn không kém, được Lâm sử dụng để giữ hòa khí, để giữ anh ở bên họ như một nguồn hỗ trợ trong lúc cần thiết.
Những ký ức cứ hiện lên, từng chi tiết một, như những mảnh ghép của một bức tranh u ám. Anh từng nghĩ mình là một phần không thể thiếu của nhóm, rằng họ sẽ luôn trân trọng tình bạn này. Nhưng hóa ra, anh chỉ là một công cụ tiện lợi, một người mà họ tìm đến khi cần sự giúp đỡ, và lảng tránh khi anh không còn gì để cho.
Càng suy nghĩ, Quân càng cảm thấy nỗi tức giận sôi sục trong lòng. Anh cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc, suốt bao năm luôn hết lòng với bạn bè mà không hề nhận ra mình đã bị lợi dụng. Giờ đây, anh cô độc trong căn phòng tối, đối diện với sự thật đắng cay.
Những giọt nước mắt ứa ra, nhưng Quân không còn thấy mình yếu đuối. Anh quyết tâm rằng sẽ không để những người bạn đó tiếp tục lợi dụng anh nữa. Anh sẽ chấm dứt tất cả, để không bao giờ phải trải qua cảm giác đau đớn này thêm một lần nào nữa.
Quân dành cả tuần để suy nghĩ, cân nhắc về những gì đã trải qua và những gì anh cần làm để kết thúc nỗi đau này. Những người bạn mà anh từng hết lòng tin tưởng, những người đã lợi dụng lòng tốt của anh, giờ đây không còn là chỗ dựa. Anh quyết định rằng mình phải đối diện với họ, nói ra những gì anh đã giấu kín trong lòng.
Một tối thứ bảy, anh gửi tin nhắn cho Khánh, Dũng, và Lâm, đề nghị một buổi gặp mặt ngắn. Không ai từ chối, và họ thống nhất gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc. Khánh đến đầu tiên, với vẻ mặt thoáng chút khó chịu, như thể đang bị làm phiền. Lâm ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Dũng đến sau cùng, vừa đến đã than phiền về việc phải bận rộn chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới.
Quân nhìn từng người bạn trước mặt, cảm thấy có một khoảng cách vô hình ngăn cách họ, không còn là sự thân thiết mà anh từng trân trọng. Anh hít sâu, bắt đầu câu chuyện.