Chương 3
“Có một số điều tôi muốn nói với mọi người.” Quân mở lời, giọng anh trầm nhưng chắc nịch. “Tôi từng coi các cậu là những người thân thiết nhất trong cuộc đời mình. Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Khi tôi cần sự giúp đỡ, tôi không nhận được gì ngoài những lời từ chối lạnh nhạt.”
Khánh nhíu mày, đáp lại với vẻ khó chịu: “Ông nói gì thế? Mọi người ai cũng bận rộn mà, đâu phải lúc nào cũng rảnh để giúp ông được.”
Quân lắc đầu, ánh mắt anh sắc lạnh: “Vấn đề không phải là bận hay rảnh, mà là các cậu chưa bao giờ thật lòng coi tôi là bạn. Bao lần tôi giúp đỡ Khánh, không chỉ về tiền bạc mà còn cả thời gian và công sức. Dũng từng hứa sẽ không quên ơn, nhưng giờ khi cuộc sống ổn định, cậu đã quên hết tất cả. Và Lâm, những lời tâng bốc của cậu chỉ là để giữ tôi ở lại, không hơn không kém.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Không ai nói gì, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang lên từ xa. Dũng cười nhạt, cố gắng biện hộ: “Thôi nào, đừng làm quá mọi chuyện lên như thế. Đó chỉ là mấy chuyện nhỏ, mà ai cũng trải qua thôi.”
“Có lẽ là nhỏ với các cậu,” Quân đáp, giọng đầy giận dữ nhưng cũng chất chứa nỗi buồn. “Nhưng với tôi, đó là tất cả. Tình bạn không chỉ là những cuộc vui vẻ, mà còn là sự đồng cảm và giúp đỡ khi cần. Tôi đã hết lòng với mọi người, nhưng giờ tôi nhận ra mình chỉ là một công cụ, một kẻ bị lợi dụng. Và tôi không còn muốn như thế nữa.”
Nói xong, Quân đứng dậy, để lại những người bạn cũ ngồi im lặng. Anh biết rằng quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời mình, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đã chấm dứt những mối quan hệ độc hại, để không còn phải đối diện với sự giả dối và lợi dụng.
Bước ra khỏi quán cà phê, Quân nhìn lên bầu trời đêm, hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một chiếc lồng vô hình, trở nên tự do, dù có chút cô đơn. Nhưng anh tin rằng, từ giây phút này, anh sẽ sống cuộc đời của chính mình, không cần phải phụ thuộc vào ai khác.
Sau buổi gặp mặt cuối cùng với những người bạn cũ, Quân cảm thấy như trút bỏ được một gánh nặng đè nặng suốt nhiều năm. Mỗi ngày trôi qua, anh dần làm quen với cuộc sống không có họ, không còn bị ám ảnh bởi những lời hứa rỗng tuếch và những mối quan hệ giả tạo. Nhưng điều đó cũng không dễ dàng.
Ban đầu, Quân cảm thấy trống trải đến đáng sợ. Thói quen gặp gỡ bạn bè vào mỗi cuối tuần, trò chuyện, chia sẻ mọi điều giờ đã biến mất. Anh phải đối diện với sự cô độc mà trước đây chưa từng nghĩ đến. Nhưng chính sự cô độc ấy lại giúp anh tìm thấy bản thân, giúp anh nhận ra rằng anh không cần ai khác để cảm thấy đủ.
Quân dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, thử những điều mới mẻ mà trước đây anh chưa từng dám. Anh bắt đầu tham gia một khóa học kỹ năng mềm để cải thiện giao tiếp và học cách tự tin hơn. Tại lớp học, anh gặp một nhóm người có cùng mục tiêu, những người cũng đang trên hành trình tìm lại chính mình. Những cuộc trò chuyện chân thành với những người bạn mới giúp anh thấy rằng tình bạn không cần phải phô trương hay dựa trên lợi ích; nó chỉ cần sự thấu hiểu và sẵn lòng lắng nghe.
Một trong những người bạn mới ấy là Mai, một cô gái bình dị nhưng có trái tim ấm áp và tinh thần lạc quan. Mai đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng cô luôn nhìn nhận mọi chuyện với ánh mắt tích cực, như thể mọi thử thách đều là một cơ hội để trưởng thành. Cô giúp Quân học cách chấp nhận những điều không thể thay đổi, và dần dần, Quân thấy mình không còn bị ám ảnh bởi những mối quan hệ đã qua.
Mai không chỉ là một người bạn mà còn là nguồn cảm hứng. Cô cùng anh trải qua những ngày tháng tự do mới mẻ, cùng chia sẻ những câu chuyện đời thường, và điều đó khiến anh thấy yên bình. Tình bạn giữa họ không có những lời hứa hào nhoáng, không có sự lợi dụng hay dựa dẫm. Chỉ là những lần gặp gỡ nhẹ nhàng, những lời động viên chân thành và sự ấm áp từ trái tim.
Quân bắt đầu nhận ra rằng những khó khăn và thất vọng mà anh từng trải qua đã giúp anh trở nên mạnh mẽ hơn. Anh không còn tìm kiếm sự công nhận từ những người khác mà đã học được cách tự hài lòng với chính mình. Công việc mới tuy chưa mang lại thu nhập cao, nhưng anh biết rằng mình đang xây dựng lại từ đầu, và không có gì quý giá hơn sự độc lập.
Nhìn lại chặng đường đã qua, Quân thấy mình đã trưởng thành rất nhiều. Anh đã từng bị phản bội, từng chịu tổn thương sâu sắc, nhưng cũng nhờ đó mà anh học được giá trị của những mối quan hệ chân thật và sự tự trọng.