Nhưng rồi, lão bật cười.
“Thôi gia vẫn vậy. Không lấy kiếm, mà lấy lời. Nhưng ngươi tưởng một bài luận có thể đe dọa được Lý Văn Khanh này?”
Phan Chiêu không đáp. Chàng rút từ tay áo một dấu ấn phù tín của Cố Hoàng, có dấu ngọc rồng. Vật này từng biến mất sau lễ đăng cơ.
“Ta không định đe dọa. Ta định đặt lại bàn cờ.”
Đêm đó, trong hậu quán của phủ yến, một liên minh ngầm được ký không bằng giấy, mà bằng ánh mắt, bằng lời thề không ai ngoài bốn bức tường biết.
Phan Chiêu bước ra khỏi sảnh như người thua trận. Nhưng kẻ thật sự thua là người còn trong đó vì lưỡi dao của ngôn từ đã cắt đứt đường lui của lão.
Quỳnh Nhi bước bên chàng. Nàng không hỏi chuyện gì đã được thỏa thuận. Nàng chỉ nhìn thấy: lần đầu tiên, Phan Chiêu không còn trốn chạy, mà đang ngẩng đầu bước đi, như một người sinh ra để làm điều lớn.
Gió đêm Đông Thành rít qua hành lang, cuốn bay lá trúc khô dưới bậc thềm. Đâu đó, một ngọn lửa nhỏ đã được châm, đang âm ỉ cháy dưới trướng rồng lặng lẽ, nhưng không thể dập.
Mười lăm tháng Bảy, đêm rằm. Trăng như bạc đúc, soi xuống Nguyệt Đài gác tròn nằm sâu trong Tàng Thư Các của Thái Phủ Viện. Nơi ấy, xưa kia chỉ dành cho những bậc đại nho đến luận nghĩa, nhưng đêm nay, lại là chốn hẹn kín của bốn thế lực đang âm thầm giành lấy Đông Thành.
Phan Chiêu đến trước. Vẫn bộ áo trắng, tay trống không. Quỳnh Nhi đứng xa phía sau, tay giữ lấy một xấp thư họ Thôi, xưa vốn bị niêm phong từ ngày phụ thân chàng chịu án tru di.
Người thứ hai bước đến là Tư Mã Hồng Lăng người đứng đầu Thái Pháp Viện, từng là phu nhân thất sủng của cố hoàng, nay nắm trong tay toàn bộ gián điệp triều đình.
“Ngươi đưa ta đến đây để chết chung hay sống chung?” bà ta hỏi, môi son nhếch nhẹ.
Phan Chiêu không trả lời. Chàng chỉ khẽ nhích chân sang trái nửa bước ám hiệu của liên minh tạm thời, không phản, không phục, nhưng chung một mục tiêu.
Tiếp đó, một bóng áo nâu sồng nhẹ lướt vào Thiền sư Tịnh Nhạc, trụ trì Tử Quang Tự, người có quan hệ sâu rộng với giới võ lâm lẫn tầng lớp thương gia. Dưới vỏ bọc hòa thượng, ông là người đứng sau tổ chức chuyển tin và tài chính giữa các phe.
“Thiện tai, thiện tai. Lưỡi trần tục hơn dao, xin chớ vấy máu lên Nguyệt Đài.” ông chắp tay niệm, nhưng ánh mắt sâu như giếng cổ.
Cuối cùng, Lý Văn Khanh xuất hiện.
Lão không mang tùy tùng, không mang kiếm, chỉ có một chiếc quạt giấy và một nụ cười cố thủ.
“Một trăng, bốn bóng. Thế là đủ để phân thiên hạ rồi.” lão cười. “Nhưng còn thiếu một thứ.”
“Thứ gì?” Tư Mã Hồng Lăng nheo mắt.
“Người gác cổng địa ngục.” lão đáp. “Kẻ sẽ quyết định ai trong chúng ta vào cõi chết trước.”
Câu ấy vừa dứt, Quỳnh Nhi bước ra, tay vẫn ôm lấy xấp thư cổ. Nhưng lần này, nàng không cúi đầu như thư đồng nữa. Nàng đứng thẳng, giọng không run:
“Ta là Trình Quỳnh Nhi, con gái của Trình Thiện người từng giữ chức kiểm khổ ở Tàng Thư Các. Bảy năm trước, cha ta bị xử oan, chết không kịp thanh minh. Nhưng trước khi đi, ông để lại những bản lưu bút về những vụ thất lạc thư pháp, ghi lại tên thật của kẻ cầm đầu: Lý Văn Khanh.”
Toàn trường im phăng phắc.
Lý Văn Khanh giật quạt, gương mặt không còn cười.
“Trình Thiện là một gián điệp. Hắn phản quốc.” lão gằn giọng.
“Vậy vì sao thi thể ông ta mất tích ngay đêm hành hình?” Quỳnh Nhi đáp. “Vì ngài không muốn dân chúng thấy ông ấy chết trong tư thế quỳ mà lưng vẫn thẳng.”
Thiền sư Tịnh Nhạc khẽ cúi đầu.
Tư Mã Hồng Lăng nhắm mắt như nghe lại âm thanh cũ.
Chỉ có Phan Chiêu là nhìn nàng nhìn người thiếu nữ năm xưa từng ngồi dưới mái trúc, nay đứng giữa những rồng rắn của quyền lực mà không hề nao núng.
Cuộc họp kéo dài đến giữa canh ba.
Không ai ký một văn bản nào.
Nhưng khi mọi người rời đi, trong lòng đều tự thề một câu: Nếu Đông Thành phải có người làm chủ, thì đó không thể là kẻ không biết cúi đầu trước công lý.
Phan Chiêu nhìn Quỳnh Nhi rất lâu.
“Nàng đã chọn cách bước ra.”
“Vì ta không muốn mãi sống trong bóng của người khác.” nàng đáp, môi mím chặt. “Nếu có chết, ta cũng muốn được gọi tên mình một lần cho rõ.”
Chàng gật đầu.
Trăng đêm ấy tròn hơn mọi lần, nhưng ánh sáng lại lạnh. Phía xa, vọng canh điểm canh tư báo hiệu một triều đình mới đang rục rịch dựng lại, nhưng cũng là lúc mọi bóng tối bắt đầu chuyển mình.
Hành lang Ngự Án nằm sâu trong khu Đông viện của Đại Lao Thiên Phúc nơi lưu giữ những hồ sơ mật, những vụ án chưa từng công khai. Người thường không được bước chân đến, thậm chí quan lại muốn tra án xưa cũng phải qua ba tầng duyệt lệnh.
Nhưng hôm nay, Trình Quỳnh Nhi đã vào được.
Không bằng quyền.
Không bằng tiền.
Mà bằng một bản di thư mực chưa phai, do chính tay Thái phó tiền triều lão nhân họ Phùng từng giữ làm bí vật cuối đời. Lá thư được niêm kín trong mảnh trúc bọc sáp, ghi rõ dòng chữ:
“Giao cho người mang họ Trình, khi trăng tháng Bảy soi thẳng xuống Huyền Thạch Đài.”