Chương 18: Tình yêu có cần xếp hàng không?
Tôi và anh, sau cú va chạm “mang tính lịch sử” ở nhà sách, đã chính thức bước sang giai đoạn… biết tên nhau. Ừ thì, tôi đã biết anh tên Phong, còn anh biết tôi tên Trân không phải Trân Châu Trà Sữa hay Trân Châu Cảng, mà là Trân thật thà, Trân có lòng, Trân thèm người yêu đến độ đọc slogan “người ơi có phát người yêu không” thành câu thần chú buổi sáng.
Sau hôm đó, anh chủ động nhắn tin. Đúng vậy. Chủ. Động. Nhắn. Tin.
Tôi đọc tin nhắn mà lòng rung lên như điện thoại rơi vào thau nước. Anh nhắn rất đơn giản:
“Chào cô gái ưa trượt ngã. Mai em có rảnh không?”
Đơn giản mà hiệu quả. Tôi đã mất năm phút gào rú trong đầu: “Đây là tỏ tình chưa? Đây là rủ đi chơi chưa? Hay là hỏi lịch đi trốn nợ?” Nhưng thôi, lý trí bảo tôi đừng nghĩ nhiều, con tim bảo tôi đi… thế là tôi đi.
Quán cà phê hôm đó tên là “Bình Yên Nhỏ”, nằm lọt thỏm giữa con phố đông đúc như nốt lặng giữa bản nhạc thị trường. Quán yên tĩnh, có tiếng nhạc jazz dịu dàng và ánh đèn vàng ấm áp như ánh mắt của người có tình.
Phong đến sớm hơn tôi. Lúc tôi bước vào, anh đang nhìn ra cửa sổ, dáng ngồi trầm ngâm như thể đang ngẫm nghĩ điều gì lớn lao như “giá nhà tăng hay giảm” hay “tình yêu có cần xếp hàng không?”.
Anh cười khi thấy tôi, không phải kiểu cười hở lợi hay điệu đà Hollywood, mà là nụ cười của một người vừa nhìn thấy thứ gì đó dễ thương đang tiến lại gần.
Tôi ngồi xuống, tự nhiên như thể đã ngồi ở đây mười năm.
Anh hỏi:
“Em thích cà phê đen hay sữa?”
Tôi đáp:
“Em thích đường.”
Phong cười một tiếng ngắn ngủi, rồi gọi hai ly cà phê sữa đủ ngọt, không đá.
Chúng tôi nói chuyện. Không hề kịch bản, không hề gồng gánh hài hước. Mọi thứ tự nhiên như chuyện trời đang nóng mà tôi thì toát mồ hôi hột vì… lần đầu đi cà phê với một người con trai không đến từ ứng dụng hẹn hò.
Phong kể rằng anh làm thiết kế, hay về muộn, sống cùng con mèo béo tên là Cục Bông nhưng thật ra toàn rụng lông.
Tôi kể rằng tôi làm văn phòng, hay mua trà sữa rồi về tự trách mình, và sống một mình cùng… nỗi cô đơn hơi sến nhưng thật.
Càng nói, tôi càng nhận ra: Anh ấy không hoàn hảo, nhưng lại rất… vừa vặn. Kiểu như bạn mua một đôi dép tổ ong, chẳng phải thương hiệu nổi tiếng, nhưng mang vào thì thấy đúng size, đúng kiểu, đúng tông không cần chỉnh.
Hôm đó, khi chia tay trước quán, trời vừa lất phất mưa. Không phải mưa rào rào khiến người ta chạy trú, mà là cơn mưa dịu dàng khiến người ta muốn chậm lại. Phong cởi áo khoác đưa tôi, bảo:
“Mưa không lớn, nhưng lỡ đâu cảm lạnh. Em về cẩn thận.”
Tôi ngẩn người. Trong phút chốc, tôi không biết nói gì. Không phải vì cảm động, mà vì… chiếc áo khoác đó thơm quá. Thơm kiểu… “người này có dùng nước xả vải và không phải loại rẻ tiền”.
Tôi mặc chiếc áo ấy về nhà, ngồi thừ ra trên ghế sofa. Đầu óc tôi cứ loanh quanh với một câu hỏi:
“Liệu tình yêu có cần xếp hàng không? Và nếu có, tôi đang đứng hàng thứ mấy?”
Ba ngày sau, tôi và Phong lại gặp nhau. Rồi lại gặp. Rồi thành một chuỗi những buổi “vô tình có hẹn”.
Chúng tôi không bao giờ gọi là hẹn hò. Chỉ là: đi uống cà phê, đi dạo, đi ăn vặt, đi chợ đêm, đi xem phim. Mỗi lần như thế, anh đều hỏi tôi có mang ô không. Tôi thì chẳng bao giờ nhớ mang như thể vô thức tạo lý do để anh che ô cùng tôi.
Một ngày, khi đang đi bộ qua công viên, anh hỏi:
“Em tin vào định mệnh không?”
Tôi đáp, hơi khựng lại:
“Em tin vào… nhân quả hơn. Ví dụ như hôm đó nếu em không bị trượt ngã, chắc em đã không quen anh.”
Anh cười:
“Vậy là do em tự gieo nhân?”
Tôi:
“Không, là sàn nhà sách trơn!”
Chúng tôi cùng cười như hai kẻ vừa tìm được mật mã của một trò chơi đời thường nào đó.
Rồi, như một khúc nhạc đến đoạn cần lên cao, Phong đột nhiên nghiêm túc:
“Trân này… Em có bao giờ nghĩ, nếu một ngày tình yêu được phát như khẩu trang miễn phí, em có lấy không?”
Tôi bật cười:
“Lấy chứ. Nhưng mà phải chọn kỹ. Khẩu trang còn có size, tình yêu cũng phải vừa vặn mới mang lâu được.”
Anh gật đầu, rồi nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh:
“Vậy… nếu anh phát, em nhận không?”
Lần này, tôi không trả lời bằng lời. Tôi chỉ nhìn anh, mỉm cười, và chìa tay ra. Bàn tay tôi nhỏ, lạnh, nhưng khi tay anh nắm lấy, tôi cảm thấy… vừa vặn đến lạ.
Tối hôm ấy, tôi về nhà, cởi chiếc áo khoác Phong từng cho mượn hôm đầu tiên, ngửi lại mùi hương cũ mùi của những lần đầu tiên bắt đầu trở nên quen thuộc. Trong lòng tôi bỗng vang lên câu nói tưởng chừng đùa cợt: “Người ơi, có phát người yêu không?”
Hóa ra… có. Nhưng không phải phát miễn phí ngoài đường. Mà là phát đúng lúc, đúng người. Và quan trọng nhất đúng cảm xúc.