Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình Phát người yêu Chương 17: Phát thử một lần, dính luôn cả đời

Chương 17: Phát thử một lần, dính luôn cả đời

4:40 chiều – 27/07/2025

Sau khi “người yêu phát thử” bắt đầu chính thức trở thành “người yêu toàn thời gian”, cuộc sống của tôi bất ngờ bước sang một giai đoạn mới: giai đoạn mà mỗi ngày đều như mở trúng một hộp quà bất ngờ. Hộp quà ấy có thể là một cốc trà sữa tôi thèm từ tuần trước, một lời nhắn “ra khỏi nhà nhớ mang áo mưa”, hoặc đơn giản là câu “nhớ cậu” gửi đến lúc giữa trưa nắng gắt. Đừng hỏi tôi tại sao một lời nhắn như thế lại làm tim tôi lộn tùng phèo như ngã cầu thang  nó là phép thuật, tôi nghĩ vậy.

Anh, người đàn ông vô tình xuất hiện vào cái ngày tôi phát ngôn một câu ngỡ như đùa: “Ở đây có phát người yêu không ạ?”, giờ đang ngồi trong nhà tôi, cặm cụi lau dọn bàn ăn sau khi vừa nấu một bữa tối có món canh chua siêu cay và thịt kho mặn đến mức tôi tưởng mình sẽ hóa thành cá biển. Nhưng tôi không nói gì, vì nụ cười anh lúc đặt chén canh xuống bàn còn mặn hơn cả muối. Và tôi biết, tôi không thể sống thiếu nó.

Tình yêu bắt đầu từ một câu hỏi ngây ngô, giờ trở thành chuỗi ngày mà tôi bắt đầu học cách yêu người khác một cách tử tế hơn, nhẹ nhàng hơn. Không phải bằng hoa hồng hay sôcôla, mà bằng việc kiềm chế không nổi giận khi anh lại quên không gập khăn mặt sau khi rửa. Hoặc việc tôi ngừng nhăn mày khi anh lỡ tay làm rơi điện thoại tôi lần thứ ba trong tháng.

Anh từng hỏi tôi: “Này, nếu có một ngày em chán anh thì sao?”

Tôi liếc anh, nửa đùa nửa thật: “Thì em phát người yêu mới.”

Anh hoảng hốt như thể tôi vừa nói mình sẽ theo tà đạo. “Không phát! Không được phát! Anh chưa ký đơn chấm dứt hợp đồng mà!”

“À mà,” tôi giả bộ nghiêm túc, “hợp đồng yêu đương của chúng ta đâu có điều khoản kết thúc đâu nhỉ?”

Chúng tôi phá lên cười. Mà thật, tình yêu này chưa từng được ký kết bằng giấy tờ, cũng chẳng có thời hạn rõ ràng. Nó chỉ bắt đầu bằng một câu hỏi, và kéo dài bằng sự kiên nhẫn, thấu hiểu, đôi khi pha thêm chút… trầm cảm nhẹ do đối phương gây ra. Nhưng không sao, vì trong tất cả những “biến cố” của mối quan hệ, tôi nhận ra: điều khiến tôi vui không phải là anh hoàn hảo ra sao, mà là mỗi sáng thức dậy tôi vẫn muốn kể cho anh nghe mình vừa mơ gì.

Tôi từng nghĩ, nếu mình không phát người yêu, có lẽ vẫn sống tốt. Nhưng tôi sẽ chẳng biết thế nào là được ai đó để tâm từ cái lặt vặt nhất: nhiệt độ phòng ngủ, chiều cao cái gối, hay cái cách tôi thích uống trà sữa không đường nhưng full topping. Anh biết cả, vì anh để ý. Và tôi nhận ra, mình không cần người hoàn hảo, chỉ cần người thật lòng.

Một buổi tối trời mưa lâm thâm, tôi và anh ngồi nép trong quán cà phê cũ kỹ gần nhà. Không nhạc, không wifi, chỉ có tiếng mưa lách tách và tiếng muỗng khuấy nhẹ trong ly. Anh nhìn tôi, hỏi bâng quơ: “Nếu ngày đó em không hỏi ‘có phát người yêu không’, liệu tụi mình có gặp nhau không?”

Tôi bật cười: “Không biết. Nhưng nếu không phát thì giờ em đang ế.”

“May quá, anh phát đúng người rồi.”

Lần đầu tiên tôi thấy anh đỏ mặt sau một câu nói sến như thế. Tôi muốn bảo, “anh đúng là hộp quà bất ngờ lớn nhất cuộc đời em”, nhưng rồi tôi chỉ mỉm cười, dựa vào vai anh, để tiếng tim mình trả lời thay.

Và trong giây phút đó, tôi chợt hiểu, hóa ra điều kỳ diệu không phải là gặp được đúng người, mà là vào đúng thời điểm, mình vẫn còn tin vào tình yêu đủ để hỏi: “Ở đây có phát người yêu không ạ?”

Và có người đáp lại, bằng cả trái tim.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00