Chương 16: Nếu Có Phát Người Yêu, Xin Phát Cho Tôi Một Người Dám Thương
Tôi phát hiện ra rằng có những mối quan hệ bắt đầu như một trò đùa, nhưng khi đã lún sâu vào rồi thì người cười cuối cùng lại là… người khóc to nhất.
Sau mấy lần “tình cờ” gặp lại anh từ tiệm tạp hóa, nhà sách, đến thang máy chung cư tôi nghi ngờ rằng mình hoặc là bị theo dõi, hoặc là… vướng phải định mệnh.
Dù là phương án nào thì cũng đều nguy hiểm.
Lần này là ở siêu thị. Tôi đang lúi húi nhét bịch mì giảm giá vào giỏ, ngẩng đầu lên thì… trời ơi đất hỡi, ánh mắt của một kẻ có nụ cười “chán đời nhưng mắt lại ấm áp như ánh đèn vàng” đang nhìn tôi.
Tôi lập tức quay lưng, giả vờ chọn mấy loại tương cà chua, nhưng tay thì run run vì cầm trúng… nước rửa chén.
“Chị gái, tương cà màu xanh lục hả?” Giọng anh vang lên phía sau.
Tôi không quay đầu, chỉ gật gật và rút lui chiến lược, để lại một giỏ hàng có mì, nước rửa chén và một chai xịt côn trùng không thứ nào liên quan tới món “mì spaghetti thập cẩm lãng mạn” mà tôi định nấu tối nay.
Về tới nhà, tôi mở điện thoại, thấy anh đã nhắn tin:
“Lần sau đi mua sắm, nhớ mang theo bản đồ. Em bị lạc trong khu gia vị rồi đấy.”
Tôi suýt nữa lăn từ ghế xuống. Cái người này… đúng kiểu vừa dở hơi vừa đáng yêu.
Tối hôm đó, anh gửi tôi một ảnh chụp màn hình.
Là ảnh bài đăng của tôi trên mạng xã hội năm ngoái:
“Người ơi, có phát người yêu không?”
Tin nhắn đi kèm:
“Có. Nhưng phát chậm nên tới giờ mới nhận được hàng.”
Tôi ngồi ôm gối lăn lộn trên ghế salon như một con mèo vừa bị nhột vừa muốn gào lên: “Anh đúng là đồ xấu xa siêu cấp dễ thương!”
Một tuần sau, tôi đi ăn với anh.
Lần đầu tiên đi hẹn hò, tôi diện chiếc váy mà bạn thân gọi là “vũ khí sát thương mềm mại”, thoa son màu hồng nhạt và xịt nước hoa mùi vỏ cam chanh để tạo cảm giác “tôi là người vui vẻ, yêu đời, sạch sẽ và biết tắm”.
Anh bước vào quán, mặc áo sơ mi trắng, quần tây sẫm màu, tóc chải gọn như thể sắp đi họp công ty chứ không phải đi ăn với người con gái từng chọn nhầm tương cà thành nước rửa chén.
Tôi định đứng lên chào, thì anh nói trước:
“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi. Gặp nhau lần đầu tiên ở nhà sách, lần hai ở thang máy, lần ba ở siêu thị. Giờ là lần bốn. Chắc chắn là duyên số.”
Tôi nhấp miệng:
“Còn nếu lần năm là… đám cưới thì sao?”
Anh ngớ người một chút rồi phì cười:
“Vậy tôi sẽ mời em làm MC, vì em có tài khiến tim người khác loạn nhịp.”
Tối đó, tôi về nhà, ngồi nhìn trần nhà mà bâng khuâng tự hỏi:
“Thật sự… có phát người yêu không?”
Hay là tôi đã trót phát tín hiệu… và anh là người bắt được?
Hôm sau, tôi rủ anh đi uống trà sữa.
Vì sao à? Vì tôi cần một nơi vừa ngọt vừa dễ tan mỡ, giống như cách anh đang dần tan vào cuộc sống tôi.
Chúng tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại. Tôi kể về con mèo nhà hàng xóm thích leo lên mái nhà trộm nắng. Anh kể về lần bị mẹ bắt học múa vì “trẻ con phải năng động”.
Tôi bật cười. Anh nhìn tôi cười, rồi nói:
“Em cười đẹp thật. Nhưng đừng cười nhiều quá, anh không kìm lòng nổi đâu.”
Tôi giả vờ nghẹt thở vì viên trân châu mắc trong cổ họng. Sự thật là tim tôi đang nhảy lambada.
Sau buổi đó, chúng tôi đi chơi nhiều hơn.
Cùng đi dạo công viên, cùng trốn mưa dưới mái hiên tiệm bánh, cùng nói về những điều bình dị như “mai ăn gì”, “phim đó hay không”, hay “liệu mèo có nhớ được giấc mơ không”.
Tôi từng sợ yêu, sợ bị tổn thương, sợ trao đi mà không nhận lại.
Nhưng khi ở cạnh anh, tôi chỉ còn sợ… không gặp anh nữa.
Một tối, khi đang ngồi bên nhau trong quán cà phê nhỏ, tôi nhìn anh, định hỏi một câu thật ngầu:
“Anh này, nếu thế giới này có phát người yêu, thì anh có muốn phát cho em không?”
Nhưng chưa kịp mở miệng, anh đã hỏi trước:
“Anh có thể giữ lại em không? Không cần phát, anh tự xin cũng được.”
Tôi suýt rơi nước mắt, nhưng lại bật cười.
Người ơi, có phát người yêu không?
Nếu có, xin phát cho tôi một người như anh một người dám thương, dám chịu, dám đồng hành và dám bước vào trái tim tôi như thể nơi đó là nhà.