Chương 15: Hết pin giữa dòng đời, có người cắm sạc dùm
Từ hôm nói chuyện ở quán “Cô Ba Gánh”, tôi bỗng thấy đời mình… có gì đó hơi sai sai.
Thứ nhất: Tôi phát hiện ra cái tên Đăng ấy không chỉ biết pha cà phê ngon, mà còn biết cách làm người ta… phát điên.
Thứ hai: Tôi không hiểu kiểu gì, từ ngày hôm đó đến nay, cứ cách ngày là anh ta lại có lý do chính đáng để “vô tình” gặp tôi.
Thứ ba: Tôi cảm thấy mình như cái điện thoại đời cũ, lâu lâu lại bị hết pin cảm xúc và anh ta là cái ổ cắm không mời mà đến.
Tối đó, tôi đang ngồi vật vờ trong phòng trọ, ngắm màn hình điện thoại sáng chói như lò vi sóng, thì có tin nhắn gửi đến.
“An, mai em có rảnh không?” Đăng nhắn.
Tôi nhìn dòng tin nhắn, rồi lại nhìn chiếc nồi mì đang sôi sùng sục trên bếp. Tôi rảnh. Rảnh đến mức có thể ngồi coi nước sôi như một bộ phim truyền hình Hàn Quốc không lời thoại. Nhưng không hiểu sao lại thấy… muốn giả bộ bận.
“Để xem đã ạ, sao thế anh?” Tôi gõ, vừa thổi mì, vừa ngó xem còn mấy quả trứng luộc dự trữ.
“Anh cần người đi cùng lên chùa cầu duyên cho… người bạn. Nhưng bạn ấy ngại nên nhờ anh đi thay.”
Tôi mém sặc sợi mì.
Cầu duyên. Bạn. Ngại. Giúp. Gì nữa? Sao không bảo tôi đi casting cho vai nữ chính luôn đi?
“Bạn anh tên là gì thế?”
“Tạm thời gọi là… cô gái hay mơ mộng, thích ăn cay và hay giả vờ mạnh mẽ.”
Tôi chớp mắt.
Ủa?
ỦAAAA???
Hôm sau, tôi vẫn lên chùa.
Tôi tự nhủ mình đi là vì… tịnh tâm. Không phải vì tin nhắn mập mờ của một gã barista biết làm thơ. Cũng không phải vì nụ cười lúc nào cũng như đang giấu gì đó trong túi áo của anh ta.
Tôi mặc áo dài trắng, đội nón lá, mang đôi giày vải. Đơn giản, tinh khôi, và… mượn của bạn cùng phòng.
Vừa tới cổng chùa, tôi đã thấy Đăng đứng đó, tay cầm bó hoa huệ trắng, miệng cười như đã đọc được ý nghĩ của tôi từ… kiếp trước.
“An tới rồi à. Hôm nay trông em giống như… một lời cầu nguyện biết đi.”
Tôi trố mắt. “Anh uống lộn cà phê với nước hoa lài hả?”
Anh bật cười. Nụ cười làm tôi muốn lùi một bước, nhưng cũng thấy lồng ngực mình… tiến lên hai nhịp.
Chúng tôi vào chùa, thắp hương, ngồi thiền trong thiền đường vắng lặng. Tôi nhắm mắt, nghĩ về những người tôi thương. Về má tôi ở quê. Về nhỏ bạn thân đang thất tình lần thứ ba trong năm. Và… bất giác nghĩ đến gã đang ngồi bên cạnh.
Có lẽ duyên là cái gì đó rất lạ. Nó không đến khi ta cố gắng gọi tên, nhưng lại hiện hữu lúc ta thôi mong chờ.
Sau buổi lễ, tôi đi xuống chân chùa. Có một bà cụ bán vòng tay gỗ trầm nhỏ xíu. Tôi tò mò hỏi:
“Cụ ơi, cái này có linh không ạ?”
Bà cụ nháy mắt: “Cô đeo thử đi, biết liền.”
Tôi cầm lên, vừa đeo vừa đùa: “Lỡ đeo vô rồi có người yêu luôn thì sao?”
Đăng đứng cạnh, không nói gì, nhưng đưa tay… trả tiền.
Bà cụ cười rúc rích: “Vậy là cậu này mua duyên cho cô rồi đấy nhé. Không hoàn trả được đâu!”
Tôi đỏ mặt. Đăng thì như không nghe thấy gì, chỉ cười cười bảo: “Cái này tặng em, để sau này mỗi lần nhìn thấy, sẽ nhớ có một ngày bình yên như hôm nay.”
Trên đường về, trời bất chợt đổ mưa.
Tôi co ro dưới mái hiên nhà ai đó, còn anh thì lục trong túi áo ra một túi ni lông trống trơn.
“Không có áo mưa, nhưng anh biết một cách để không bị ướt.”
Tôi ngước nhìn.
“Cách gì?”
“Chạy thật nhanh về phía người mà em muốn che chở cả đời.”
Tôi đứng như trời trồng.
Đăng quay đi trước, chậm rãi bước dưới mưa. Không áo che, không ô dù, chỉ có vai áo sũng nước và ánh mắt nhìn xa xăm như đã biết câu trả lời.
Tôi đuổi theo.
Không phải vì mưa, mà vì lòng tôi đang… vỡ tung như tiếng sấm giữa trời.
Tôi không cần một tình yêu hoành tráng. Tôi chỉ cần một người giữa dòng đời đầy gió bụi dám vì tôi… ướt một lần.