Chương 11: Người ơi, người có phát… thiệp cưới không?
Tháng mười, trời se lạnh, mùi bánh cốm từ đâu thoảng vào khiến lòng tôi dịu lại. Không khí Hà Nội bắt đầu chuyển mình cho những ngày cưới cuối năm mùa của váy trắng, hoa tươi và những bản tình ca bất hủ.
Tôi ngồi bên khung cửa sổ, tay vẫn nghịch chiếc hộp nhỏ màu đỏ thẫm. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc có khắc dòng chữ rất nhỏ: “Có phát người yêu không?”. Cái câu đùa ấy, giờ bỗng hóa nghiêm túc đến lạ.
Chúng tôi đã đi cùng nhau một đoạn đường không ngắn. Từ lần đầu gặp gỡ trong tiệm sách cũ nơi tôi đứng lóng ngóng trước cuốn tiểu thuyết ngôn tình mang tên “Duyên phận không phát miễn phí”, đến những lần cà khịa bất tận trong group chat, rồi dần dà thành một thói quen thói quen có nhau.
Ban đầu chỉ là nói chuyện đôi ba câu, sau đó là chờ nhau “onl”, rồi có hôm trời mưa, người ta chạy cả 5km chỉ để mang cho tôi một chiếc áo khoác mỏng, vì thấy tôi đăng story: “Gió mùa về rồi, lạnh quá hà”. Thế là từ cái người luôn bắt bẻ từng lỗi chính tả của tôi trên mạng, lại trở thành người duy nhất tôi gọi là “người yêu chưa phát hành”.
Nhưng tình yêu chẳng bao giờ đơn giản như phim Hàn. Chúng tôi cũng từng cãi nhau to vì chuyện nhỏ xíu như ai là người quên ngày kỷ niệm đầu tiên. Có hôm giận đến mức tôi lôi vali về quê, hét vào điện thoại:
Phát người yêu kiểu gì mà phát xong không bảo hành, lỗi liên tục vậy?
Ấy vậy mà ba hôm sau, người ta mang cả vali về quê… đòi tôi về. Cũng là lần đầu tiên mẹ tôi cười tươi như vậy, bà bảo:
Con gái mẹ kiếm đâu ra cái đứa mặt dày thế? Mẹ chấm điểm cao cho!
Tôi chỉ cười khúc khích:
Dạ, phát ở mạng thôi mẹ.
Tôi tưởng tình yêu chỉ cần “hợp nhau” là đủ, nhưng thực ra phải thêm cả kiên nhẫn, thêm cả sự tử tế khi mỏi mệt, và cả những lần nắm tay dù cả hai cùng không nói gì.
Những ngày gần đây, hắn bận bịu bất thường. Không còn nhắn “em ăn cơm chưa?” đúng giờ, cũng không còn gọi video để ngắm nhau thở. Tôi bắt đầu linh cảm điều gì đó… mà không biết nên vui hay buồn.
Rồi một buổi tối, hắn gọi tôi ra hồ Gươm, bảo “có chuyện quan trọng”. Trong đầu tôi bắt đầu dựng đủ kịch bản: nào là chia tay, nào là đi du học, thậm chí cả “anh có lỗi với em”.
Tôi bặm môi, mặt lạnh tanh dù trong bụng đầy hỗn loạn. Nhưng khi tới nơi, giữa khung cảnh lung linh đèn hoa, hắn lại chìa ra một chiếc hộp nhung đỏ và hỏi:
Người ơi, người có chịu phát… một đời yêu thương không?
Câu hỏi ngốc nghếch đến buồn cười. Thay vì “lấy anh nhé” như người ta thường nói, hắn lại dùng đúng cái giọng troll tôi ngày đầu gặp gỡ. Nhưng tôi hiểu đó là hắn, cái con người vừa ngố tàu vừa lắm chiêu, nhưng lại luôn nghiêm túc một cách rất… hài hước khi ở bên tôi.
Tôi gật đầu. Không cần hoa rơi hay nhạc du dương, cũng chẳng cần livestream rình rang. Chỉ cần là hắn người đã cùng tôi đi qua những lần “không ai thèm phát yêu thương”, là đủ.
Thiệp cưới được in xong vào cuối tháng. Trên bìa, thay vì dòng “Trân trọng kính mời” bình thường, chúng tôi chọn viết:
“Người ơi, tụi mình sắp phát… thiệp cưới!”
Phía dưới là ảnh vẽ chibi hai đứa một đứa ôm mèo, một đứa ôm sách, cười rõ tươi. Bạn bè cười ngất, bảo:
Tụi mày đúng là… sinh ra để lầy với nhau.
Mẹ tôi thì chỉ thở dài nhẹ một cái, rồi bảo:
Thôi thì, cái đứa chuyên đòi “phát người yêu” giờ sắp phát tán luôn… con rể rồi đó!
Ngày cưới, trời mưa nhẹ. Tôi sợ tóc xù, mặt lem. Nhưng hắn nhìn tôi, rồi thản nhiên nói:
Em có biết mưa là dấu hiệu… người ta đang phát lộc không?
Tôi phì cười giữa cái gương mặt đầy phấn, son sắp trôi:
Còn anh là phát lười, phát bướng, phát bậy!
Nhưng giờ phát cả đời yêu em rồi, em chạy đâu cho thoát?
Đám cưới ấy, không quá đông, không xa hoa. Chỉ có vài chục khách thân, có tiếng đàn ghita nhẹ nhàng và một bảng gỗ khắc câu slogan huyền thoại:
“Từ nay… người yêu đã phát xong. Không nhận thêm đơn!”
Vài tháng sau, trong lúc nằm xem lại album cưới, tôi quay sang hắn, hỏi bâng quơ:
Nếu em không viết cái status “Người ơi, có phát người yêu không?”, liệu mình có gặp nhau không?
Hắn véo má tôi:
Nếu em không viết, anh cũng tìm cách xuất hiện. Tại vì… người ta vẫn phát người yêu, nhưng phải đúng lúc, đúng người. Em là cái lúc anh cần còn anh, là người mà em đáng được nhận.
Vậy đấy, tình yêu đôi khi không cần phát ầm ĩ, không cần phát livestream, không cần phát quảng cáo. Chỉ cần… phát đúng tần số. Và khi đã phát hiện ra nhau, thì dẫu trời có trở gió, cũng vẫn nắm tay mà đi đến cuối con đường.