Bóng tối nuốt chửng cậu bé.
Cậu không biết mình đã chìm trong hư vô bao lâu. Mọi thứ xung quanh tựa như một khoảng không bất tận, không có ánh sáng, không có thời gian, không có ranh giới giữa thực và ảo. Nhưng cậu không sợ hãi. Không có ánh sáng, không có bóng tối cậu đã trở thành một phần của nó.
Rồi, cậu “thấy” được.
Không phải bằng đôi mắt đã mất, mà bằng một thứ khác. Một luồng cảm giác kỳ lạ len lỏi vào từng tế bào của cậu. Cậu không còn cần mắt để thấy nữa thay vào đó, cậu cảm nhận được những luồng năng lượng vô hình, những linh hồn lang thang, những oán khí đọng lại trong đất, những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ… tất cả đều hiện ra rõ ràng hơn bất cứ thứ gì mà đôi mắt người phàm có thể nhìn thấy.
Một giọng nói thì thầm bên tai cậu.
“Từ nay, ngươi không còn là một con người bình thường. Ngươi là Hắc Nhãn kẻ nhìn thấu bóng tối.”
Hắc Nhãn.
Tên gọi đó vang vọng trong tâm trí cậu. Và khi cậu mở miệng, giọng nói đã không còn run rẩy như trước.
“Ta đã hiểu.”
Lúc này, bóng tối tan dần. Cậu đứng dậy. Cậu không còn là cậu bé bị hiến tế ngày nào nữa.
Cậu đã trở thành một pháp sư ma thuật hắc ám.
Cậu rời khỏi bờ sông, bước vào rừng già. Dù đôi mắt đã bị lấy đi, mỗi bước đi của cậu vẫn chắc chắn, như thể cậu đã thuộc về thế giới này từ lâu. Mọi sinh vật xung quanh từ những con quạ đậu trên cành đến những bóng ma lẩn khuất trong rừng đều im lặng khi cậu đi qua.
Chẳng bao lâu sau, cậu tới một ngôi làng nhỏ. Làng này, năm xưa, là nơi những kẻ áo choàng đen đã từng ẩn nấp. Giờ đây, nó trông bình yên, nhưng cậu biết sự bình yên này chỉ là một lớp mặt nạ giả tạo.
Cậu bước vào làng. Người dân nhìn thấy cậu một đứa trẻ lang thang, quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem, đôi mắt trống rỗng họ nhanh chóng né tránh. Không ai dám lại gần.
Nhưng cậu không quan tâm.
Cậu cảm nhận được chúng. Những kẻ từng tham gia vào nghi lễ tế lễ năm xưa, những kẻ đã lấy đi đôi mắt của cậu. Chúng vẫn còn sống, đang ẩn mình giữa đám dân làng.
Cậu đứng giữa đường, ngẩng đầu lên.
“Các ngươi đã quên ta rồi sao?”
Lời nói vang vọng trong không gian. Ngay lập tức, một cơn gió lạnh quét qua làng, mang theo hơi thở tử khí. Những con quạ trên mái nhà đồng loạt cất tiếng kêu quái dị, cánh rợp đen cả bầu trời.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên quỳ sụp xuống giữa đường, run rẩy.
“Không… Không thể nào… Ngươi đã chết rồi…!”
Cậu quay đầu về phía hắn.
“Chết ư? Không. Ta chỉ mới trở về.”
Người đàn ông lùi lại, nhưng bàn chân hắn đã cứng đờ. Mắt hắn mở to, tròng mắt giãn rộng. Hắn đang nhìn thấy thứ gì đó thứ mà chỉ mình hắn thấy.
Rồi, hắn thét lên. Một tiếng thét khủng khiếp, xé tan bầu không khí yên bình giả tạo.
Những người dân khác hoảng hốt bỏ chạy. Nhưng người đàn ông ấy không thể chạy nữa. Hắn ngã gục xuống, toàn thân co giật. Máu trào ra từ mắt, mũi, miệng… như thể có một thứ gì đó bên trong đang gặm nhấm linh hồn hắn.
Hắc Nhãn mỉm cười.
Một người đã đền tội.
Những kẻ khác sẽ sớm đến lượt.
Và đây mới chỉ là khởi đầu.
Người đàn ông giãy giụa trong cơn đau đớn tột cùng. Máu từ mắt, mũi, miệng hắn trào ra, nhỏ xuống nền đất lạnh. Hai hốc mắt hắn trống rỗng, nhưng lại có thứ gì đó đang cử động bên trong một sinh vật vô hình, đang bò trườn trong sọ não hắn, cắn xé từng mảnh linh hồn.
Tiếng thét kéo dài cho đến khi hắn đổ gục, thân xác co quắp như một con rối đứt dây.
Dân làng đứng từ xa, hoảng sợ nhìn cảnh tượng ấy. Không ai dám lại gần. Họ không biết cậu bé mù này là ai, nhưng họ cảm nhận được một thứ gì đó kinh hoàng một nguồn năng lượng hắc ám bao trùm lên tất cả, khiến không khí đặc quánh như máu.
Hắc Nhãn khẽ nghiêng đầu.
“Chỉ mới một người thôi, các ngươi đã sợ hãi thế này sao?”
Không ai đáp lại.
Cậu hít sâu, cảm nhận những luồng khí đang dao động trong không gian. Những linh hồn tội lỗi run rẩy như những con côn trùng sắp bị nghiền nát. Chúng vẫn còn ở đây những kẻ đã tham gia vào nghi lễ hiến tế năm đó. Chúng đang nấp trong đám đông, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, cố gắng thu mình nhỏ bé nhất có thể.
Nhưng không thể trốn được.
Dù không có mắt, Hắc Nhãn vẫn thấy được tất cả.
“Hắn là quỷ! Mau giết hắn!”
Một giọng hét thất thanh vang lên.
Từ trong đám đông, một gã đàn ông vạm vỡ lao ra, tay cầm theo một thanh dao lớn. Hắn chính là một trong những kẻ năm xưa đã ghìm cậu xuống khi con dao rạch qua mắt cậu. Giờ đây, hắn đang run rẩy, nhưng sự hoảng loạn khiến hắn hành động mà không kịp suy nghĩ.
Lưỡi dao sáng loáng vung lên.
Hắc Nhãn vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích.
Soạt!
Tiếng dao xé gió vang lên, nhưng…
Gã đàn ông khựng lại giữa chừng.
Hắn đứng im, mắt trợn trừng.