Căn phòng nhỏ nơi cô làm việc luôn ngập tràn ánh sáng vào mỗi buổi chiều. Nắng xiên qua khung cửa sổ, len lỏi giữa những kệ sách cũ, đổ dài trên sàn nhà bằng gỗ nâu sậm. Tiếng gõ bàn phím và tiếng lật trang giấy là những âm thanh quen thuộc trong không gian tĩnh lặng này. Anh bước vào, khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu theo thời gian, nhưng đôi mắt anh lại sáng rực lên sự chân thành và quyết tâm.
Anh lặng lẽ đến gần cô, hơi thở anh như hòa vào nhịp thở đều đặn của căn phòng. Cô đang bận rộn với công việc, tay thoăn thoắt di chuyển giữa bàn phím và giấy tờ. Những câu nói vui vẻ trước đó của đồng nghiệp dường như đã tan biến, chỉ còn lại sự yên lặng giữa hai người. Anh không phải là người nói nhiều, và điều này càng khiến cô ngạc nhiên khi anh khẽ khàng nói:
“Em à, anh… muốn nói điều này lâu lắm rồi.”
Cô ngước lên, đôi mắt mở to nhìn anh. Họ đã quen biết nhau lâu, làm việc cùng nhau mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh sẽ nói điều này. Giọng anh đều đều nhưng ấm áp, như dòng nước mát chảy qua tâm hồn cô.
“Anh không phải người giỏi nói những lời hứa hoa mỹ, nhưng có một điều anh chắc chắn: Anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Lời nói ấy không mang theo những lời thề thốt lớn lao hay những viễn cảnh xa vời. Nó đơn giản, chân thật, nhưng lại chứa đựng tất cả những gì anh muốn nói. Cô không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc ấy, chỉ biết rằng trái tim mình như đập mạnh hơn. Cô lặng lẽ nở một nụ cười nhẹ, cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ của anh.
Thời gian trôi qua, cả hai vẫn ở cạnh nhau mỗi ngày. Từ những cuộc nói chuyện ngắn gọn về công việc, họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, về những ước mơ và dự định tương lai. Anh không có nhiều tài sản, không có một gia đình giàu có hay sự nghiệp lừng lẫy, nhưng anh có tình yêu chân thành dành cho cô. Đó là điều mà cô biết chắc chắn.
Một buổi chiều nọ, khi hai người cùng đi dạo dưới hàng cây xanh mướt, anh bất ngờ nắm lấy tay cô. Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Anh không nhìn vào cô, chỉ nhìn thẳng phía trước và nói, giọng anh đầy quyết tâm:
“Anh sẽ cố gắng để chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh không hứa gì nhiều, nhưng anh sẽ luôn ở bên em.”
Cô không nói gì, chỉ im lặng bước đi bên anh. Trong lòng cô dâng trào một cảm giác lạ kỳ đó là niềm tin. Cô tin rằng anh sẽ thực hiện những gì đã nói, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu.
Những ngày tháng sau đó trôi qua trong sự bình dị nhưng đầy yêu thương. Họ cùng nhau vượt qua những thử thách nhỏ nhặt của cuộc sống, từ việc chi tiêu hạn hẹp cho đến những khó khăn trong công việc. Mỗi lần gặp phải trở ngại, anh luôn động viên cô, nhắc nhở rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Và rồi, một ngày không xa, trong căn phòng nhỏ của họ, anh quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt anh sáng rực như ngày đầu tiên anh nói lời yêu.
“Anh biết rằng cuộc sống của chúng ta không hoàn hảo, nhưng anh tin rằng với em bên cạnh, anh sẽ làm được mọi thứ. Em có đồng ý làm vợ anh không?”
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành và tình yêu sâu sắc trong từng lời nói của anh. Không một phút giây do dự, cô khẽ gật đầu. Và thế là, từ giây phút đó, họ bước vào một chặng đường mới của cuộc đời một hành trình đầy gian truân nhưng cũng tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Ngày cưới của họ đến trong không gian giản dị nhưng ấm cúng. Không có sảnh tiệc xa hoa hay những ánh đèn rực rỡ, chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp mà họ thuê tạm bợ trong thành phố đông đúc. Từng mảng tường sờn cũ, vài bức ảnh gia đình đơn sơ treo trên tường, tất cả tạo nên một khung cảnh đơn giản nhưng đầy tình thương yêu.
Cô đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh của mình trong bộ váy cưới tự may. Váy không có lớp ren lộng lẫy, cũng chẳng có những đường viền tinh xảo. Đó là một bộ váy trắng tinh khôi, đơn giản, phù hợp với hoàn cảnh của cô và anh. Dù vậy, nụ cười trên môi cô chưa bao giờ tắt, bởi cô biết rằng phía bên ngoài, người đàn ông cô yêu thương đang chờ đợi, và anh sẽ mãi là điểm tựa của đời cô.
Anh, trong bộ vest cũ nhưng gọn gàng, đứng lặng lẽ chờ cô. Trong lòng anh, mọi thứ dường như trôi qua chậm rãi, từng giây từng phút như kéo dài hơn. Đối với anh, ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là một ngày cưới, mà là khoảnh khắc anh chính thức hứa với lòng mình rằng từ đây về sau, anh sẽ làm mọi thứ để giữ gìn hạnh phúc cho cô.
Khi cô bước ra từ căn phòng nhỏ, ánh mắt hai người chạm nhau, không cần nói gì thêm, cả hai đều hiểu được tình yêu sâu đậm của mình. Những lời chúc tụng từ vài người bạn thân và họ hàng gần gũi vang lên nhẹ nhàng, nhưng với anh và cô, đó chỉ là những âm thanh xa xôi. Khoảnh khắc ấy, họ chỉ tập trung vào nhau, lặng lẽ nhưng tràn đầy cảm xúc.