Chương 9: Cùng Nhau Chia Sẻ
Thời gian trôi qua, cuộc sống của Thùy và Nam dần ổn định hơn. Thùy đã trở lại làm việc và tìm thấy sự cân bằng giữa công việc và gia đình. Minh cũng ngày càng lớn và hiếu động, mang lại niềm vui cho cả hai vợ chồng. Tuy nhiên, dù mọi thứ đã tiến triển tốt đẹp, Thùy vẫn luôn nhắc nhở bản thân về tầm quan trọng của sự giao tiếp và chia sẻ trong cuộc sống hôn nhân.
Một chiều, khi Nam về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, Thùy đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản nhưng ngon miệng. Hôm đó, cô cố gắng làm mọi thứ hoàn hảo hơn để đón chào chồng, mong rằng bữa tối sẽ giúp Nam cảm thấy thư giãn sau một ngày dài. Nhưng khi Nam về nhà, vẻ mặt của anh không thể giấu nổi sự mệt mỏi.
“Em đã chuẩn bị bữa tối rồi, anh ăn gì không?” Thùy hỏi, cố gắng tạo không khí ấm áp.
Nam thở dài, đặt túi đồ xuống bàn: “Cảm ơn em, nhưng hôm nay anh không đói lắm. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thùy nhìn Nam với ánh mắt lo lắng, cô cảm nhận được sự u ám trong tâm trạng của chồng. “Có chuyện gì không ổn sao anh? Anh có muốn chia sẻ không?”
Nam lắc đầu, ngồi xuống ghế, vẻ mặt buồn bã: “Chỉ là công việc thôi. Áp lực và căng thẳng quá nhiều, nhưng anh không muốn làm em lo lắng thêm.”
Thùy hiểu rằng đôi khi, các vấn đề trong công việc có thể trở nên nặng nề và khó khăn. Cô ngồi bên cạnh Nam, nắm lấy tay anh: “Nhưng em vẫn muốn anh chia sẻ với em. Chúng ta là một đội mà, đúng không? Anh không cần phải gánh mọi thứ một mình.”
Nam nhìn vào mắt Thùy, rồi từ từ thở ra: “Anh biết, nhưng có nhiều lúc anh cảm thấy mình phải là trụ cột, phải mạnh mẽ cho gia đình. Anh không muốn em và Minh phải lo lắng vì anh.”
Thùy nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng cô cảm thấy không yên. Cô nhận ra rằng mặc dù Nam là người đàn ông mạnh mẽ, anh cũng cần có một người để tâm sự, để trút bỏ gánh nặng. Cô không muốn Nam phải chịu đựng một mình, như cô đã từng.
“Em không muốn chỉ là người vợ đứng phía sau, mà muốn là người đồng hành bên cạnh anh trong mọi khó khăn. Hãy để em là người mà anh có thể chia sẻ những gánh nặng đó,” Thùy nói, giọng đầy chân thành.
Nam nhìn Thùy với ánh mắt cảm kích. “Cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng chia sẻ nhiều hơn. Nhưng cũng xin em hãy hiểu rằng đôi khi, anh không thể ngay lập tức mở lòng.”
Thùy mỉm cười: “Không sao cả, em chỉ cần biết rằng anh đang cảm thấy khó khăn là đủ. Em sẽ luôn ở đây chờ anh.”
Hôm sau, Nam quyết định tìm cách chia sẻ cảm xúc của mình một cách chủ động hơn. Trong giờ nghỉ trưa, anh gọi điện cho Thùy. Giọng nói của cô qua điện thoại làm anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Chào anh, sao hôm nay anh không ăn trưa cùng đồng nghiệp?” Thùy hỏi.
“Anh… anh có một vài điều muốn nói với em,” Nam đáp, giọng có chút ngập ngừng.
“Được rồi, em lắng nghe,” Thùy khuyến khích.
Nam hít một hơi thật sâu: “Hôm nay công ty đã có một cuộc họp về dự án lớn. Anh bị chỉ trích rất nhiều và có cảm giác như mọi thứ đang dồn đè lên anh. Mọi người không hiểu những gì anh đang trải qua và anh cảm thấy cô đơn.”
“Em hiểu, anh đã làm việc rất chăm chỉ. Anh không phải một mình trong việc này. Cứ nói ra, hãy để em chia sẻ với anh,” Thùy nhẹ nhàng.
Nam cảm thấy sự ấm áp từ giọng nói của Thùy. Anh kể cho cô nghe về những khó khăn mà mình đang gặp phải, về những kỳ vọng mà cấp trên đặt ra, và cảm giác bất lực khi không thể đáp ứng được.
“Đôi khi, anh cảm thấy mình không xứng đáng với công việc này. Mọi người xung quanh anh đều tài giỏi hơn, trong khi anh chỉ là một người bình thường,” Nam chia sẻ, cảm xúc dâng trào.
“Đừng nghĩ như vậy. Anh đã làm rất tốt, và anh xứng đáng với vị trí này. Mọi người đều có những khoảnh khắc yếu đuối, điều quan trọng là anh biết mình muốn gì và cố gắng hết mình,” Thùy an ủi.
Sau cuộc gọi đó, Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh nhận ra rằng việc chia sẻ nỗi lòng với Thùy không chỉ giúp anh giải tỏa áp lực mà còn tạo nên một mối kết nối sâu sắc hơn giữa hai vợ chồng. Anh cảm thấy tự tin hơn và biết rằng không cần phải một mình gánh vác mọi thứ.
Những ngày sau đó, Nam chủ động hơn trong việc chia sẻ với Thùy về công việc và cảm xúc của mình. Họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện sâu sắc về cuộc sống, về những mong muốn, và cả những nỗi sợ hãi. Thùy cũng thoải mái hơn trong việc chia sẻ những áp lực của bản thân, từ công việc cho đến việc chăm sóc Minh.
Một buổi tối, cả hai ngồi bên nhau, cùng nhau xem một bộ phim hài. Sau khi bộ phim kết thúc, Nam nghiêng người về phía Thùy, nói: “Cảm ơn em đã luôn ở bên anh. Anh cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều khi có em chia sẻ.”
Thùy mỉm cười, nắm chặt tay Nam: “Đó là điều mà em luôn muốn làm. Chúng ta là một đội, và chỉ khi cùng nhau chia sẻ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
“Hãy tiếp tục như thế này nhé,” Nam nói, ánh mắt tràn đầy niềm tin.
Và từ đó, Thùy và Nam luôn duy trì thói quen chia sẻ cảm xúc và những khó khăn trong cuộc sống. Họ học cách lắng nghe nhau, giúp đỡ nhau vượt qua những áp lực của cuộc sống, và tạo dựng một môi trường yêu thương và ủng hộ cho cả gia đình.
Thùy hiểu rằng cuộc sống không bao giờ hoàn hảo, nhưng chỉ cần có sự đồng hành và chia sẻ, họ có thể vượt qua mọi khó khăn, từ đó xây dựng một tổ ấm hạnh phúc và bền vững hơn.