Chương 8: Vượt Qua Sóng Gió
Khi Thùy quyết định quay trở lại với công việc, cô cảm thấy như mình đã lấy lại một phần quan trọng của bản thân. Đó không chỉ là công việc mà cô từng đam mê, mà còn là cơ hội để khẳng định giá trị của chính mình sau khoảng thời gian dài dành trọn cho gia đình. Tuy nhiên, việc tái hòa nhập môi trường làm việc không đơn giản như Thùy tưởng tượng.
Thùy đã quay lại làm việc được một tháng, nhưng cảm giác căng thẳng bắt đầu bủa vây cô. Sự thay đổi trong nhịp sống khiến Thùy đôi khi cảm thấy lạc lõng. Cô phải đối mặt với những deadline, cuộc họp, và cả những kỳ vọng từ đồng nghiệp, trong khi vẫn phải đảm bảo chăm sóc gia đình. Mặc dù Nam đã cố gắng giúp cô chăm sóc Minh, nhưng vẫn có những lúc cô phải gồng mình để cân bằng mọi thứ.
Một tối muộn, sau khi bé Minh đã ngủ say, Thùy ngồi bên bàn làm việc, đầu óc quay cuồng với hàng loạt báo cáo chưa hoàn thành. Nam bước vào phòng, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt vợ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Em đã làm việc quá sức rồi, nghỉ ngơi chút đi,” Nam nói, giọng đầy lo lắng.
Thùy lắc đầu, không giấu được sự căng thẳng trong giọng nói: “Em không thể dừng lại bây giờ, còn quá nhiều việc phải làm. Nếu em không làm kịp, có thể ảnh hưởng đến dự án.”
Nam ngồi xuống cạnh cô, nhìn vợ với ánh mắt cảm thông. “Anh biết em muốn làm tốt công việc của mình, nhưng em cũng cần thời gian nghỉ ngơi. Em không thể gồng mình mãi như thế này. Nếu em quá căng thẳng, không chỉ công việc mà cả sức khỏe và gia đình cũng bị ảnh hưởng.”
Thùy thở dài, dựa người vào ghế. “Em biết, nhưng em cảm thấy áp lực quá. Dường như không có lúc nào em được thở. Cứ khi hoàn thành xong công việc ở công ty, về nhà em lại phải chăm Minh và lo việc nhà. Mọi thứ cứ như cuốn lấy em không lối thoát.”
Nam im lặng một lúc, rồi nói: “Có lẽ em đang tự đặt quá nhiều kỳ vọng lên bản thân. Em không nhất thiết phải hoàn hảo trong mọi việc. Anh ở đây để chia sẻ trách nhiệm với em, nhưng em cần cho phép mình nghỉ ngơi và chậm lại khi cần.”
Sáng hôm sau, Thùy quyết định xin nghỉ phép một ngày. Cô nhận ra rằng mình đã đặt quá nhiều áp lực lên bản thân mà quên mất rằng gia đình và sức khỏe tinh thần cũng quan trọng không kém. Nam đã giúp cô sắp xếp công việc nhà, đồng thời chăm sóc bé Minh để Thùy có thể dành trọn ngày hôm đó cho bản thân.
Thùy ngồi bên ban công, hít thở không khí trong lành và lặng lẽ suy ngẫm. Cô nhận ra rằng thời gian qua cô đã quá khắt khe với bản thân. Cô đã cố gắng hết sức để làm tốt vai trò của một người vợ, một người mẹ, và một nhân viên, nhưng chính điều đó đã khiến cô cảm thấy kiệt sức. Cô cần học cách buông bỏ những kỳ vọng không thực tế và biết tự chăm sóc mình hơn.
Buổi chiều, Nam đưa bé Minh ra công viên chơi, để Thùy có thời gian tĩnh lặng. Khi Nam và bé Minh trở về nhà, trên tay bé là một bó hoa nhỏ. Minh lon ton chạy đến bên Thùy, đôi mắt lấp lánh niềm vui, giơ bó hoa lên cao: “Mẹ ơi, mẹ có thích không?”
Thùy cười, nắm lấy bó hoa từ tay con, cảm thấy tim mình ấm áp. Cô ôm lấy Minh, rồi nhìn Nam với ánh mắt cảm kích. “Cảm ơn anh và con, em thật sự rất biết ơn vì có hai người ở bên cạnh.”
Nam mỉm cười, bước lại gần và hôn nhẹ lên trán vợ. “Gia đình chúng ta là tất cả, em không cần phải gồng mình lên để làm tất cả một mình. Chúng ta luôn có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau.”
Thời gian sau đó, Thùy dần học cách giảm bớt áp lực lên bản thân. Cô đã điều chỉnh lại lịch trình công việc, đồng thời dành thêm thời gian cho bản thân và gia đình. Cô nhận ra rằng không phải lúc nào cũng cần phải làm mọi thứ hoàn hảo. Thùy bắt đầu tìm thấy niềm vui từ những khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống: buổi sáng cùng Minh chơi đùa, những bữa tối ấm cúng bên Nam, và những lần cùng nhau đi dạo ở công viên.
Một buổi tối, khi cả nhà đang quây quần bên nhau, Nam đột nhiên hỏi Thùy: “Em còn nhớ điều gì quan trọng nhất mà chúng ta đã học được trong suốt thời gian qua không?”
Thùy nhìn Nam, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười. “Có lẽ là sự chia sẻ và đồng hành. Dù có khó khăn đến đâu, nếu chúng ta cùng nhau vượt qua, mọi chuyện sẽ luôn tốt đẹp.”
Nam gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Chúng ta không thể làm mọi thứ một mình. Gia đình là nơi chúng ta tìm thấy sự an ủi, sự đồng cảm, và sức mạnh để vượt qua mọi thử thách.”
Thùy cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chỉ cần có sự chia sẻ và thấu hiểu từ những người thân yêu, mọi chuyện sẽ luôn trở nên nhẹ nhàng hơn. Và với Nam ở bên cạnh, Thùy biết rằng cô không cần phải đối diện với những sóng gió một mình nữa.
Cuộc sống không còn là một cuộc chạy đua mà cô phải gồng mình để hoàn thành. Thùy đã học cách sống chậm lại, yêu thương bản thân và gia đình nhiều hơn, và quan trọng nhất là biết cách chia sẻ trách nhiệm với chồng, cùng nhau xây dựng một tổ ấm trọn vẹn.